Cố Cẩn Ngôn nhìn máu không ngừng chảy ra từ vết thương trên chân cô thì không cười nổi, anh đau lòng mắng cô một trận:
- Không phải lúc nào cũng khoe mình là con gái nhà danh y sao? Giờ bị thương thế này mà còn dám chạy khắp nơi nữa hả! Có phải muốn hỏng chân mới vừa lòng không?
Tần Diên Vĩ ấm ức bĩu môi:
Em đã thế này mà anh còn mắng em nữa... Anh không có mắng em... Cố Cẩn Ngôn thở dài:
- Anh sao nỡ mắng em được chứ?
Anh đặt cô vào ghế phó lái rồi chính mình đi qua đầu xe ngồi vào ghế chính.
Giờ này chân Tần Diên Vĩ vẫn đang chảy máu không ngừng.
Cô run rẩy rút khăn giấy nhưng bị Cố Cẩn Ngôn cản lại:
Không được lau bằng khăn giấy, nhỡ bị nhiễm trùng thì sao! ... Từ bao giờ anh thành gà mẹ thế này? Tần Diên Vĩ chỉ biết bĩu môi thể hiện sự bất mãn.
Cố Cẩn Ngôn nhanh chóng lấy hộp y tế trong cốp xe ra.
Từ sau khi bị bệnh anh thường xuyên chảy máu mũi thế nên cũng hình thành thói quen đặt một hộp y tế nhỏ trong xe, lần này thì nó có tác dụng thật rồi.
Anh nhanh chóng lấy thuốc men cần thiết cho Tần Diên Vĩ ra.
Cồn tiêu độc, băng gạc, bông gòn, thuốc giảm nhiệt cầm máu...
Tần Diên Vĩ ôm cái chân bị thương, thật cẩn thận dùng khăn giấy lau máu, cô ngoan ngoãn nghe lời Cố Cẩn Ngôn, tuyệt đối không để khăn chạm vào miệng vết thương nữa.
Cố Cẩn Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2697086/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.