Hai người vừa xuống dưới tầng đã nghe thấy một trận âm thanh "loảng xoảng" của nồi niêu xong chảo chạm vào nhau truyền ra từ phòng bếp.
Mà lúc này trong phòng khách, bố Cố đang cùng bố Diên Vĩ- Lâu Tư Trầm bàn bạc về một số chuyện, thấy Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn bước xuống, hai người ăn ý cùng dừng lại.
Bố Cố cười nói với hai người:
Đã tỉnh rồi! Bố! Diên Vĩ vội vàng chào một tiếng, không biết là đang chào bố Cố hay bố của mình nữa.
Lúc này đây, mẹ Cố đang bận bịu ở phòng bếp lại nghe thấy âm thanh của hai bọn họ, cũng vội vàng chạy ra ngoài:
- Ây da! Hai đứa cuối cùng cũng chịu rời giường rồi à, đã đói chưa? Nhanh nhanh lên, chuẩn bị xuống ăn cơm thôi!
Mẹ Cố lúc này đã vui đến cười không khép được miệng.
Đêm hôm qua, thấy đứa con của mình vẹn toàn trở về, bà kích động tới mức ôm con trai khóc tận nửa giờ đồng hồ, sau đó đến lúc đi ngủ lại ôm chồng mình khóc suốt một lúc lâu, kết quả cho tới bây giờ, hai mắt đều đã sưng như quả hạch. Thế nhưng sáng nay khi nghĩ đến việc chuẩn bị một bữa cơm cho con trai và con dâu mình, tinh thần bà liền lập tức phấn chấn lên.
Mộ Sở vừa thấy Cố Cẩn Ngôn đã vội vàng tiếp đón một cách hồ hởi, nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi đánh giá một phen:
Trở về là tốt rồi! Về là tốt rồi! Nhưng cậu cũng đúng thật là, mấy năm nay đều bặt âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2697062/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.