Cố Cẩn Ngôn nói tới đây hơi ngừng lại một chút, cánh tay đặt trên eo cô càng thêm dùng lực, khiến cô dựa vào người mình gần hơn. Anh muốn đem toàn bộ hơi ấm của mình dành cho cô
- Diên Vĩ, một năm trước tôi có thể khiến em hết lòng yêu mình như vậy, thì tôi tin rằng một năm sau tôi vẫn có thể làm vậy!
Ngữ khí của Cố Cẩn Ngôn chứa đầy sự tự tin, còn Diên Vĩ thì sao?
Không nói một năm trước hay một năm sau, mà là hiện tại...
Ngay lúc này, khi đang được anh ôm vào lòng, cô đã cảm nhận được chiếc cân trong lòng mình đang dần nghiêng về anh một cách rõ rệt.
Cô căn bản không thể chống cự được bản thân mình trước anh.
Diên Vĩ định nhấc môi nói thêm điều gì, cánh cửa thủy tinh lại bỗng nhiên bị một người đẩy ra, là người vừa bị mẹ cô giáo huận một trận- Nhật Lâm.
Chị, anh rể!! Hai người đừng có ân ân ái ái nữa, đến giờ cơm rồi! ... Diên Vĩ thật muốn bịt miệng cậu em mình lại.
- Biết rồi, qua ngay đây!
Cố Cẩn Ngôn cười tủm tỉm đáp lại một câu.
Diên Vĩ tức giận trừng Nhật Lâm một cái, ngay lập tức ra khỏi ban công.
Nhật Lâm đứng phía sau nói với Cố Cẩn Ngôn:
- Anh rể à, anh nhìn chị ấy xem kìa, anh vừa về chị ấy đã có cậy mạnh rồi, chưa gì đã hung dữ với em như vậy...
Cố Cẩn Ngôn đưa tay nhẹ gõ lên trán Nhật Lâm:
Không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2697067/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.