Em nói trước vụ Hoắc Thận là chuyện gì đi đã. Hoắc Thận? Diên Vĩ nghi hoặc.
Cố Cẩn Ngôn cau mày:
Không phải em nói với mẹ em người em yêu là Hoắc Thận sao? ... À, thì ra là chuyện này.
- Không phải em nói mà mẹ em tự hiểu lầm đó.
Thế là Diên Vĩ kể hết chuyện lúc đó ra cho Cố Cẩn Ngôn nghe:
- Thế nên mẹ em mới nghĩ người em yêu là Hoắc Thận, em cũng chẳng buồn giải thích, để mẹ em đỡ hỏi nhiều.
Nghe Diên Vĩ giải thích xong, vẻ mặt Cố Cẩn Ngôn mới dịu đi đôi chút. Anh nhìn cô thật sâu:
Chúng ta cứ trốn tránh thế cũng không phải cách hay, một ngày nào đó phải nói thật thôi. Vâng, em biết! Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi mà. Em sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói với ba mẹ. Tôi không ép em, bao giờ em chuẩn bị xong rồi nói sau. Cố Cẩn Ngôn nói đoạn, nắm tay Diên Vĩ đi thẳng lên đỉnh núi:
Đưa tôi đi tham quan sân sau nhà em chút nào. Được nha! Nơi này là do ba mẹ em và ông bà nội cùng nhau tạo ra! Cây cỏ hoa lá đều là ba mẹ em trồng đấy, mất mấy tháng liền! Bao nhiêu hoa cỏ thế này mà đi tự trồng, Cố Cẩn Ngôn phục sự kiên nhẫn của hai vợ chồng họ sát đất luôn! Nếu là anh thì còn lâu anh mới làm.
Lúc ăn cơm, Mộ Sở hỏi Cố Cẩn Ngôn về chuyện của Hoắc Thận:
- Cẩn Ngôn à, cậu đã gặp thằng nhóc Hoắc Thận kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696862/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.