Cố Cẩn Ngôn gọi điện thoại đến, Mộ Sở bắt máy rất nhanh.
- Cẩn Ngôn?
Nhận điện thoại của Cố Cẩn Ngôn, Mộ Sở hơi kinh ngạc.
- Sở Sở, chúng ta cần nói chuyện về việc liên quan đến Diên Vĩ.
Cố Cẩn Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
Tần Mộ Sở ở đầu kia điện thoại trầm mặc hơn mười giây.
Đôi môi mỏng mím lại, sắc mặt trắng bệch ra, hiển nhiên hết thảy những gì cô nghĩ đều đã trở thành hiện thực rồi!
- Cẩn Ngôn, cậu đang ở đâu?
Mộ Sở hỏi anh.
Em cũng đang ở thành phố S. Cậu đến nhà chị đi. Nói xong, Tần Mộ Sở không chờ Cố Cẩn Ngôn trả lời đã cúp máy.
Cố Cẩn Ngôn đưa Diên Vĩ về nhà họ Lâu.
Xe dừng ở bãi đỗ lộ thiên ngoài biệt thự.
Diên Vĩ ngồi trên ghế phó lái, sắc mặt trắng bệch, chẳng hề nhúc nhích.
- Sợ à?
Cố Cẩn Ngôn vươn tay nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay cô túa mồ hôi, Cố Cẩn Ngôn thấy mà đau lòng.
Diên Vĩ gật đầu thật thà:
- ... Sợ.
Cô nhìn Cố Cẩn Ngôn đầy sợ hãi, tay nắm tay anh siết chặt hơn:
- Em nghĩ ba em sẽ đánh em mất.
Cố Cẩn Ngôn vỗ lên gáy cô một cái:
Có tôi ở đây, không đánh được em đâu. Nói không chừng ba em sẽ đánh cả anh luôn đấy! Anh biết đám người quanh ba em mà, ai cũng biết võ hết, nhất là dì Vi An, dì ấy giỏi lắm. Diên Vĩ càng nói càng hoảng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696864/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.