Mộ Sở với Lâu Tư Trầm ngủ đến hơn 9 giờ sáng mới dậy.
Ra khỏi cửa liền thấy ông lão Lư đang ngồi trước bếp nấu thuốc, vừa thấy Mộ Sở, vội vã vẫy tay ý bảo cô qua đó.
Mộ Sở nhìn qua Lâu Tư Trầm đang ở bên cạnh, Lâu Tư Trầm cúi đầu nói với cô:
Em đi nói rõ bệnh tình của em cho ông Lư nghe đi. ……Ừ, được thôi. Mộ Sở từng bước đi về phía của ông lão Lư.
Lâu Tư Trầm cũng đi theo phía sau cô.
- Ngồi.
Ông lão Lư bảo Mộ Sở ngồi xuống.
Mộ Sở đưa tay ra cho ông lão Lư, để ông bắt mạch cho.
Vài phút sau, ông gật gật đầu dường như trong lòng đã hiểu rõ.
- Ông Lư, bệnh của cô ấy là gì vậy? Sao đột nhiên lại như vậy?
Trong lòng Lâu Tư Trầm thấp thỏm, hỏi ông lão Lư.
Ông lão Lư cúi người đốt lửa tiếp.
Chuyện nhỏ thôi, một loại cảm hiếm gặp, uống thuốc sẽ khỏe. Cảm? Lâu Tư Trầm hoài nghi nhìn Mộ Sở.
Mộ Sở vì lý do chột dạ, nên không dám nhìn hắn, tránh tránh né né khỏi ánh mắt của hắn.
Đôi mắt của Lâu Tư Trầm nhìn lấy Mộ Sở, càng nghi ngờ hơn.
- Sở Sở, lát nữa uống thuốc này vào.
Ông lão Lư nhắc Mộ Sở.
- À, dạ!
Mộ Sở gật đầu trả lời.
Lâu Tư Trầm mím chặt môi, không nói gì.
Hắn càng không nói gì, trong lòng Mộ Sở càng hoang mang hơn.
Sợ hắn sẽ nhìn ra được những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696624/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.