- Không được!!
Thái độ của Lâu Tư Trầm kiêm quyết:
- Nếu tôi cần em hi sinh bản thân mình để cứu sống tôi, sau năm trước, tại sao tôi lại hi sinh mình mà bảo vệ an toàn cho em?
Mắt Mộ Sở nhuốm lên một tầng sương cảm động, cô cứng đầu lắc đầu:
Em không đi! Anh có thể hi sinh bản thân mình để bảo vệ em, thì tại sao em lại không thể chứ? Hơn nữa, đây vốn là em nợ anh!! Nợ? Ánh mắt Lâu Tư Trầm tối lại, băng lãnh, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cầm của Mộ Sở:
- Cho nên quan hệ giữa chúng ta, còn có thể dùng từ ‘nợ’ này để quyết định?
Đối với chữ ‘nợ’ này, Lâu Tư Trầm rất mẫn cảm, hắn không muốn Mộ Sở luôn mang theo cảm giác thiếu nợ hắn, mắc nợ hắn trên lưng, càng không muốn cô hi sinh tất cả bản thân mình chỉ vì một chữ ‘nợ’ này.
- Không phải...
Mộ Sở cảm thấy bản thân đã nói sai, liền gấp gáp giải thích:
- Em không có ý đó, cũng không phải muốn dùng chuyện ở quá khứ ra mà nói lên quan hệ của chúng ta...
Đôi mắt tuyệt vọng của Mộ Sở nhìn vào hắn:
- Anh rõ ràng đều biết mà.
Ông Lư đứng ở một bên có chút nhìn không nỗi nữa, liền tiến lên phía trước, nói với Lâu Tư Trầm:
Tư Trầm, chuyện này con cũng không thể trách lên đầu của Mộ Sở được, là ông Lư ta đây tự ý làm chủ thôi. Không phải đâu! Mộ Sở liền gấp gáp giải thích:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696625/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.