Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~
Lúc ăn cơm trưa, cả nhà ta đều cảm thấy vô vị.
Cha thở dài, căn dặn chúng ta: “Mấy ngày tới các con đừng ra ngoài nữa, miễn cho họa từ miệng mà ra, việc này cũng chỉ là tin đồn, còn chưa có kết luận, không thể nào vừa thấy gió đã có mưa ngay được.”
Ta không nhẫn nại được mà hỏi: “Cha, cha thấy có phải là thật không ạ?”
Cha hạ giọng, nhẹ nhàng trả lời: “Theo lý mà nói, từ cách Kiều bá phụ của con làm người là không thể tham gia vào việc này được. Nhưng các con phải nhớ kỹ, thánh ý mới là lẽ phải, bất kể như nào cũng không thể cùng người ngoài đàm luận việc này.”
Ca cầm bát, nhìn ta nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
-
Phiền.
Mặc dù Kiều Vĩnh toàn ỷ vào trên người lắm mỡ mà bắt nạt ta, nhưng mỗi lần ta đi mách với cha nương hắn, người thiệt thòi sau cùng vẫn là hắn.
Khi ta còn nhỏ, cha Kiều Vĩnh và cha ta đều là tiểu quan tầng thấp nhất ở kinh thành, hai nhà lại ở gần, thường xuyên lui tới. Sau này bá phụ bị điều đi Lan Châu làm tri phủ, bá mẫu cũng đi theo, chỉ còn lại Kiều Vĩnh đi học ở đây, cha nương ta vẫn thường gọi hắn đến ăn cơm.
Ai mà nghĩ ra được, bá phụ mặt mũi hiền hậu, lúc nào cũng cười vui vẻ với mọi người, lại có thể phản quốc đây? Ta còn nhớ rõ ràng, ông luôn dạy bảo Kiều Vĩnh phải chăm chỉ nỗ lực, chuyên tâm, trung thành, tận lực cho quốc gia, làm rạng rỡ, vinh quang cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-co-an/169072/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.