Trên đoạn đường đêm phủ từng đợt mưa, từng cơn gió lướt vèo qua một cách vô tình, trong mùa thu giá lạnh ấy. Một hình bóng cô gái bước đi từng nhịp theo tiếng mưa rơi, cô ấy cất bước trong sự cô độc, cả người đắm chìm trong cơn mưa tay kéo theo chiếc vali đã ướt đẫm
Hàn Ngân Hy đi một cách lặng lẽ cứ đi mãi khi nhìn lại chỉ còn từng hàng mưa dài phía sau kèm theo tiếng gió thổi rì rào quanh quẩn đâu đó bên tai, chiếc đèn đường lúc này như những tia sáng đẫn đường cho người lạc lối như cô. Hành trình tưởng chừng như vô định, đến khi cô đứng trước một khu nhà trọ đã xuống cấp, biển tên sơn lên bức tường rào đã cũ kĩ, từng dòng chữ theo vết tích của thời gian đã dần trôi đi, cô không ngần ngại vào trong làm thủ tục thuê nhà, Hàn Ngân Hy bước đến nhà thì đập vào mắt cô là các sợi dây điện nối chằng chịt xung quanh các căn hộ, các căn này có diện tích khoảng 10m2 chỉ trọn vẹn toàn một phòng là phòng tắm khiêm nhà vệ sinh, phía trên còn có cái gác mái nhỏ các vết sơn trên tường đã bạt màu, những lát ngạch trên nền thì không nhìn thấy họa tiết đâu cả, còn cái cầu thang thì không biết có nên cho người xem lại không nữa 'Cũng không đến mức quá thảm hại cho lắm'. Đánh giá xong Hàn Ngân đi vào nơi mình sẽ ở vô thời hạn, tâm trạng lúc này của cô không được tốt cho lắm, quăng đại cái vali qua một góc nào đó để đi giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-hanh-phuc/106459/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.