Tất cả mọi người chạy đến đỡ bà vào nhà, đặt lên giường. Minh chăm sócmẹ còn ba nó thì đứng ngơ ra nhìn nó rồi nhìn Duy…không hiểu chuyện gìđang xảy ra…
-Vân…là con sao?- Ba nó nói thảng thốt, một dòng nước trong vắt chảy trên khoé mi nhăn nheo vì tuổi tác của ông.
- Con…- Nó không thể nói được gì. Chính nó cũng không chắc nó có phải là Vân không nữa cơ mà. Nhưng huyết thống…Cảm giác…Có cái gì đó nôn naotrong lòng nó…
- Thưa bác, để con nói mọi chuyện với bác.- Duy lên tiếng.
-Rốt cuộc là sao? Không phải con đã…Chết rồi sao?... Chuyện này là thế nào vậy?
- Bác ạ. Con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy trong vụ tainạn đó. Nhưng… Chuyện con muốn nói là…Vân…Cô ấy bị mất trí nhớ…Cô ấykhông nhớ gì hết.- Duy chùng giọng.
Ba nó thêm một lần shock. Già rồi, sao cứ phải chịu những cú shock lớnnhư vậy chứ? Làm sao mà chịu được. Nhưng…May mắn là con gái của ông vẫncòn sống… Dù nó mất trí nhớ nhưng sẽ có lúc nó nhớ ra thôi. Miễn sao nócòn sống.
Nãy giờ nó chỉ biết ngồi nghe mà không nói gì. Nó cảm thấy vui mừng vìtìm được gia đình. Nhưng nó lại sợ nó không phải Vân. Nó sợ hạnh phúcvụt khỏi tầm tay. Cảm giác như rơi xuống vực thẳm. Làm sao có thể chắcchắn nó là Vân được nhỉ? Nó không muốn tin tưởng và hi vọng quá để rồithất vọng càng nhiều.
- Con nói được không?- Cuối cùng nó cũng lên tiếng.
- Sao thế con? Thực sự ba không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-dau-chon-dau/1955930/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.