Còn Duy. Anh đang ngạc nhiên hết cỡ nhìn Vân. Mấy năm qua em đã sống như thế nào mà thành ra như vậy? Em là ai mà tên kia vừa nghe em nói gì đóđã tỏ ra cung kính em một cách sợ sệt như thế?
Bọn kia rút hết chỉ còn Vân đứng vô cảm còn Duy vẫn không hiểu nổi Vâncủa anh nữa. Ngày trước Vân rất sợ máu và cũng chưa bao giờ làm ai bịthương. Nhưng…bây giờ…anh cứ muốn hỏi những năm qua Vân sống như thế nào nhưng lại chưa có cơ hội. Bây giờ đã ngồi yên trên xe, anh mới lêntiếng phá tan bầu không khí lặng yên đến ngột ngạt.
- Hơn 3 năm qua…em đã sống như thế nào? Nói cho anh biết được không?- Anh hỏi nhẹ nhàng.
- Trước khi tôi nói…anh có thể cho tôi biết Vân đã từng là người như thế nào được không?- Nó hỏi lại anh.
- Em trước kia…à không…Vân trước kia…là một người rất đáng yêu. Nhínhảnh. Thích cười đùa. Hay nghịch ngợm.hay khóc nhè. em…a anh cứ quenmiệng…Vân thích đi dạo, nhất là biển. Cô ấy nói biển mang lại cho cô ấycảm giác bình yên.
Bất chợt hai hàng nước mắt chảy trên khuôn mặt nó. Nó không biết tại sao nó khóc. Nhưng…có cái gì đó…nó cảm thấy chắc chắn nó là Vân… một cảmgiác rất mãnh liệt…nhưng nó lại sợ nó hi vọng quá rồi lỡ may… nhưng…
Nó quay vội người đi, đưa tay gạt nước mắt.
- Tại sao anh yêu tôi…ý tôi là yêu Vân đến vậy? Anh yêu cô ấy nhiều đến thế sao?
- Anh yêu Vân vì cô ấy là cô ấy. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-dau-chon-dau/1955926/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.