- Satomi…mở cửa cho anh đi.- Kaishi đập cửa phòng satomi, năn nỉ.
- Em muốn nghỉ ngơi. Để lúc khác nói chuyện sau đi. Giờ em mệt lắm.- Nó nói giọng uể oải.
-Anh xin em. Nói chuyện với anh một lúc thôi.
cửa phòng bật mở. Kaishi đẩy cửa bước vào. Satomi ngồi trên chiếc ghế bành hướng ra phía cửa sổ. Khuôn mặt vô cảm.
- Anh… Xin lỗi.- Kaishi nói ấp úng.
- Chỉ một lần duy nhất. Em không muốn nhắc lại chuyện này thêm một lầnnào nữa. Anh không có lỗi. Đừng xin lỗi.Em đã nói em không sao. Nhưnglần sau dù anh có là ai đi chăng nữa thì cũng nên cẩn thận hơn. Ok? Cònbây giờ em mệt lắm. Anh có thể ra ngoài dùm em không?- Giọng nó đầy vẻmệt mỏi. chuyện nó quan tâm bây giờ là người con trai biết nó là ai cơ.Nó có phải là cô gái tên Vân kia không? Câu hỏi này xoay trong đầu nó kể từ lúc nghe người con trai kia gọi nó là Vân.
- Em có thể nhìn thẳng vào mắt anh mà nói cho anh biết là em không sao không hả? Nhìn anh thôi khó đến vậy sao?- Kaishi hét lên.
- Nhìn anh? Cái lúc em cần anh nhìn em, nhìn sâu vào mắt em để cho emcảm giác bình yên đó thì anh có nhìn em không hả? Bây giờ em nhìn anhlàm gì. Em không sao. Anh muốn em nhìn anh và nói em không sao chứ gì.Được thôi. – Satomi quay người lại nhìn thẳng vào mắt Kaishi và hétlên…” EM KHÔNG SAO”…
- Em không sao nhưng anh thì có sao. Em nghĩ anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-dau-chon-dau/1955924/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.