Căn biệt thự treo đầy ngọc lan trước cổng mọi khi vẫn ám mùi kẹo ngọt hoa thơm bữa nay chỉ có mùi nhang khói. Đặt tờ báo có in hình ông Kim ở trang nhất xuống bàn, bà Yến khẽ lê đôi chân bị tật đến ban thờ thắp cho con mình một nén nhang, trong lòng bà như vơi được đi ngàn gánh nặng: "Kẻ giết con, kẻ khiến mẹ không thể đi đứng bình thường cuối cùng cũng phải trả giá. Ông trời quả nhiên vẫn có mắt, kẻ bất lương cuối cùng cũng bị trừng trị rồi". Bà ứa nước mắt trước di ảnh của người con trai xấu số, lệ rơi khiến đôi mắt bà chẳng còn sắc sảo, tinh anh như ngày nào hay hận thù đã khiến màu đôi mắt ấy chỉ còn lại màu xám xịt?
"Giết một mạng người chỉ đi tù như thế thì lời cho ông ta quá".
Ông Quân tay cầm tờ báo, tay cầm điếu thuốc còn chút tàn đỏ, ung dung ngả lưng vào ghế sô pha khẽ lắc lắc cái đầu. Đứa con trai 27 tuổi tài năng đã mất, người vợ thương yêu đôi chân cũng chẳng còn lành lặn, nếu như ông dễ dàng cho qua như thế thì đâu còn là ông - Trần Đình Quân lừng lẫy chốn thương trường.
"Với địa vị của ông Kim, liệu có khi nào ông ta chỉ phải đi tù mấy năm rồi lại được thả ra không"? Giọng bà Yến khàn đặc bởi sự lo lắng và nghi ngờ.
"Bà yên tâm, tôi đã sắp xếp đâu vô đó cả rồi".
Ông Quân vẫn thong thả như nắm chắc trong tay phần thắng, khối não nhiều nếp nhăn của ông chẳng phải là khối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-vien-keo-ngot-ngao/11259/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.