Hoàng hôn chếnh choáng chiếu những tia nắng yếu ớt cuối thu về phía mặt đất. Không khí, cảnh vật, con người dường như đều đang mang trong mình hơi thở gấp gáp đầy mệt mỏi. Gặng kéo chiếc vali nặng trịch đi theo, Hoài Thư cố lách mình ra khỏi dòng người đông đúc ở sân bay, cô liên tục phải nói câu "xin lỗi" khi chiếc vali vô tình chạm phải bàn chân của những người đi bên cạnh. Họ nhìn cô với ánh mắt e dè đầy khó chịu, nhưng cô gái nhỏ nhắn với chiều cao ba mét bẻ đôi vẫn lạnh lùng bước đi. Thành ra, với người khác, câu "xin lỗi" phát ra từ miệng Hoài Thư chỉ như một từ được lập trình sẵn trong cơ thể một con robot biết di chuyển, không kèm theo bất kỳ một trạng thái cảm xúc nào.
“Này cô kia.”
Giọng nói kiêu hãnh pha chút tức giận được kiềm chế vang lên phía sau Hoài Thư, cô thoáng giật mình, ngoái đầu lại nhìn chủ nhân của câu nói. Không hề có ý định gỡ bỏ chiếc kính râm màu hổ phách để thể hiện sự lịch sự cần có, môi cô chỉ mấp máy ba từ: "xin lỗi anh" vừa đủ lớn để chàng trai trẻ tuổi đứng đối diện nghe thấy.
"Này, chiếc vali của cô vừa làm xước đôi giày của tôi đấy. Cô có biết nó đắt thế nào không mà chỉ nói một câu xin lỗi, lại không có chút thành ý nào cả."
Hoài Thư khẽ cúi xuống nhìn thoáng qua đôi giày của chàng trai rồi ngẩng mặt lên đầy kiêu kì:
"500 đô, đôi giày của anh giờ mua mới cũng chỉ ở giá đó thôi".
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-vien-keo-ngot-ngao/11258/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.