Trong phòng trúc nhỏ, 345 không biết từ nơi nào kiếm đâu ra mấy cái đồ chơi, nó ở một bên chơi còn Nguyên Gia Khánh ngồi trên ghế xuất thần.
Nếu như một hồi thành công thật, vậy cậu phải dùng phương pháp gì đem nhiều rau quả như vậy đi đâu bán? Mà bây giờ đã trễ thế này còn có người mua thức sao?
Nhìn 345 chơi với quả bóng đến quên cả trời đất, giờ phút này nó giống như một con chó thực sự, ngây thơ đáng yêu.
Cậu nhớ tới vừa mới nãy một phen chất vấn đối với nó với giọng điệu không tốt lắm, chí ít người ta là đang nghiêm túc giúp cậu trong lòng cậu càng thêm áy náy.
"Ừm, mày... mày không phải người địa cầu, chó địa cầu, mày là từ đâu tới?"
345 dừng lại động tác nhìn cậu, hai con mắt đèn led nhất thời một mảnh sương mù mông lung, tiếng khóc đáng thương nói bản thân vận mệnh long đong vất vả: "Nhà của tôi cách rất xa tinh cầu của cậu, tôi vốn là ngồi phi thuyền ra ngoài du lịch, ai biết năng lượng phi thuyền không đủ trực tiếp rơi xuống, tôi liền rớt xuống địa cầu, không cẩn thận đụng trúng cậu."
"Vậy mày, tại sao có không gian thần kỳ như vậy, đây hết thảy, mày biết, đơn giản đối với tao mà nói quá thần kỳ."
"Cái này có gì đâu, đây là tác dụng cơ bản của mỗi viên linh thạch do tinh cầu của chúng tôi phát triển quá nhanh, môi trường gặp phải tổn hại nghiêm trọng, căn bản thực vật không có cách nào sống sót cho nên các nhà khoa học chế tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-thang-toi-trong-rau/222009/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.