Thế nhưng bán đồ ăn nhất định không thể ở lối đi bộ nhỏ cùng phụ cận các thôn dân đồng thời bán, sức mua của người phụ cận ít đến không nói liền cậu nói ra giá cả, đoán chừng cũng sẽ khiến cho người ta mắng là bệnh thần kinh.
Cậu cất hai mươi bảy đồng tiền còn sót lại cùng thẻ ngân hàng số dư là không, ngồi lên xe công cộng lái về trung tâm thành phố, cậu chỉ còn lại hai mươi lăm đồng tiền, trước khi đi cậu còn cố ý đi một chuyến tới nhà bếp công trường tìm đại tỷ muốn mấy cái túi nhựa, mượn một cái cân.
Đường xá dài đằng đẵng, vốn Nguyên Gia Khánh có thể ở trên xe ngủ bù nhưng tâm lý căng thẳng khiến cậu không có cách nào nhắm mắt.
Lúc xuống xe cậu cố ý nhìn thời gian trên xe, tám giờ đúng, tuy so với thời gian nhóm người mua thức ăn chậm mười mấy phút, bất quá cũng còn có thể.
Đầu tiên cậu chạy đến một cái hẻm nhỏ không có người sẽ đi qua, dùng phương pháp 345 ven đường dạy cậu, nương theo ý niệm lấy ra một phần rau quả, đặt rau quả vào trong túi đã chuẩn bị sẵn, tiếp theo mang theo cái túi trĩu nặng đi ra ngõ nhỏ tìm tới chợ bán thức ăn, cẩn thận đem đồ ăn thả trên mặt đất, cứ như vậy ngồi xổm ở một bên.
Mấy lần muốn mở miệng rao hàng lại đều bị khiếp đảm đánh bại, chỉ có thể trừng lớn hai con mắt nhìn xem chân lui tới trước mắt những chân kia có mấy cái lúc đầu ở trước mặt cậu dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-thang-toi-trong-rau/222010/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.