Kỳ thi quốc tế Paganini đã kết thúc từ lâu, sợi dây thần kinh căng như cung đàn của Charoline cuối cùng cũng giãn ra trước khi đứt gãy. Cô nhận ra có lẽ mình đã qua cái tuổi có thể mặc sức khóc lóc, buồn thương như ngày xưa rồi.
Nỗi đau của những cuộc chia ly bị ép buộc như đã lắng đọng tận sâu trong tim, sau đó lại bị moi ra từng chút một, đau đến mức khiến trái tim ấy tê dại. Khi giành được chiếc vương miện danh giá mà mình hằng mơ ước, Charoline mới phát hiện, dường như chẳng còn điều gì có thể khiến cô thực sự hứng thú nữa — trái tim cô đã trống rỗng.
Vì buổi phỏng vấn sau cuộc thi, Charoline lại gặp phải ít nhiều rắc rối. Dù là cây đàn Stradivarius mang tên "Liszt" hay chiếc nhẫn ngọc quý trên tay cô, tất cả đều khiến những người xung quanh lập tức dựng lên ăng-ten cảnh giác.
Cô đã không biết mình đã qua bao lần nhận điện thoại của cha mẹ rồi khéo léo lảng đi. Charoline nằm sấp trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Sự dò hỏi đầy lo lắng của cha mẹ khiến lòng cô lại rối bời — một mặt, cô không muốn khiến họ thêm lo, nhưng mặt khác, cô thật sự chưa thể bước ra khỏi bóng tối của chính mình.
Charoline chưa từng nói dối với gia đình, nên chỉ còn cách im lặng.
Cô trở mình, nằm ngửa trên lớp chăn mềm. Trên mạng xã hội, biểu tượng đại diện của Aurora đã xám đi.
Charoline cố gắng liên lạc với người chị kiêm bạn thân ấy, nhưng mọi tin nhắn, mọi cuộc gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690045/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.