Đó là một màu lam ngọc huyền ảo, giống như những viên lưu ly đổi sắc theo ánh sáng trong phòng, khúc xạ ra muôn tầng sắc mộng. Người đàn ông nằm trên giường dường như không dám tin rằng mình lại có thể nhìn thấy thế giới ngoài bóng tối thêm một lần nữa. Anh chớp mắt liên tục, như muốn xác nhận hết lần này đến lần khác rằng khung cảnh trước mắt là thật.
Anh đưa tay lên — đôi tay sinh ra để chơi đàn dương cầm nay không còn khô héo theo năm tháng nữa. Anh thử cử động các ngón tay giữa không trung, linh hoạt như thuở còn trẻ, là đôi tay từng tạo nên phép màu. Anh ngay lập tức bật dậy, vội vàng tìm kiếm điều gì đó.
Trong gương, anh nhìn thấy chính mình.
Mái tóc vàng óng như nắng, làn da mịn màng sáng bóng, gương mặt tuấn tú tự tin, dáng người cao ráo và tao nhã. Đó là Franz Liszt, ở độ tuổi hai mươi, là "vị Vua Dương cầm."
Liszt nhớ rõ rằng mình đã chết. Nhưng hình ảnh sống động trong gương lại phủ định điều ấy. Anh bắt đầu quan sát căn phòng — giống hệt nơi anh từng sống trên phố Montholon.
Lẽ nào —
Anh đẩy cửa phòng ngủ, bước qua hành lang, nhìn thấy đại sảnh quen thuộc. Chiếc Bösendorfer mà anh từng sợ nhìn thấy vì đau lòng, rồi đem bán đi, nay lại lặng lẽ nằm đó, như đang ngủ say. Anh lướt qua, chạy thẳng về phòng nhạc — bàn làm việc, giá sách, cây Érard, và... cánh cửa kia.
Tim anh đập thình thịch. Liszt đẩy cửa — khóa. Không mở được. Anh quay lại, chạy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690046/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.