Thật khó để diễn tả cảm giác ấy là gì. Paganini thấy mình như một chiếc lá rơi bị cuốn vào dòng suối xiết, lúc thì bị đẩy lên cao xoáy vòng, lúc lại bị dòng nước cuốn trôi xuống đáy. Với một ông già đã trải qua nửa đời người như ông, cảm giác ấy chẳng khác nào một cuộc tra tấn.
Trong cơn choáng váng kéo dài như xoay cả đất trời, ông không khỏi thầm oán than: Bảo sao ai cũng hướng về thiên đường, con đường xuống địa ngục này đúng là vừa dài vừa khó đi thật.
Bậc thầy vĩ cầm biết rất rõ ngọn lửa sinh mệnh trong ông đã tắt từ lâu. Cả đời ông phóng túng, ngông cuồng, cánh cổng thiên đường chắc đã sập kín từ lâu; hơn nữa, với lòng tôn kính Chúa hời hợt của mình, bảo ông tin rằng mình được lên thiên đường chẳng thà nói ông chưa chết còn dễ tin hơn.
Mà nếu "lên thiên đường" mà cũng phải chịu đãi ngộ kiểu này, thì chắc hẳn Chúa đang bận xử lý hàng đống thư khiếu nại rồi không rảnh hiện linh nữa.
Khi người Ý lắm mồm ấy đang sắp sửa dệt mớ lầm bầm của mình thành một bản nhạc, thì hành trình kỳ dị kia dường như đã tới hồi kết. Paganini cảm giác cơ thể bị hất tung lên, bay một đoạn rồi rơi phịch xuống đất.
Cú rơi mạnh khiến ông tưởng như toàn thân sắp rã ra từng khúc. Ông nhận ra mình đang nằm trên thứ gì đó mềm, bèn mặc kệ, nằm yên mà xoa ngực điều hơi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoan đã —
Người chết rồi, vẫn còn... thở được sao?
Nếu không có hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690044/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.