Âm thanh dương cầm vang lên như dòng suối nhỏ róc rách, trong trẻo, dịu dàng, dễ dàng len lỏi vào tai người nghe. Cách Chopin xử lý cảm xúc thực sự là một loại nghệ thuật. Trong những âm thanh đến rồi đi, gần rồi lại xa dần ấy, Charoline dường như nhìn thấy thời gian bị nghiền vụn, tan thành những mảnh sáng lấp lánh đan xen trong không trung.
Nỗi buồn dâng lên như làn khói mảnh, chậm rãi lan từ tim ra ngoài. Tim cô đau nhói từng hồi, thứ âm nhạc này là vô song, là độc nhất vô nhị trên thế giới.
Liszt có cả thế giới trong tiếng đàn của mình, còn thế giới của Chopin lại chỉ có cây đàn dương cầm.
Chopin gửi gắm tất cả những điều muốn nói, những xúc cảm muốn giãi bày, vào tám mươi tám phím đàn đen trắng. Anh để chúng tự do hòa phối, nặng nhẹ đan xen, rồi hát lên tiếng lòng của anh.
Nhưng nếu từ nay không còn được nghe những giai điệu ấy nữa thì đó hẳn là điều đáng tiếc biết bao.
Ánh mắt Charoline khẽ tối đi. Cô siết chặt chiếc hộp gỗ trong tay, khóe môi vẽ lên nụ cười nhạt, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên ghế sofa.
Dường như cảm nhận được không khí trĩu nặng trong phòng, Chopin dừng lại. Anh nghiêng người, nhận ra Charoline đang lặng lẽ ngồi đó, thần sắc hoảng hốt như không ở trong hiện tại.
Anh khẽ nhíu mày — có gì đó không ổn.
Chuyến đi vốn dĩ là của hai người, trong từng bức thư gửi về từ nước ngoài, Chopin đều cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc của Charoline và Liszt. Bạn bè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690040/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.