"Thưa ngài, sắp sáng rồi, ngài vẫn muốn ngồi như thế này sao?" Câu hỏi của ông chủ quán rượu kéo Liszt ra khỏi thế giới tĩnh lặng riêng mình. Anh khẽ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt chứa chút suy tư trên gương mặt người đối diện.
"Ngài biết không? Tôi mở quán rượu ở Vienna bao nhiêu năm nay, ngài là vị khách đầu tiên khiến tôi cảm thấy... đặc biệt." Vừa nói, ông chủ vừa nhẹ tay lau chiếc ly thủy tinh mới rửa sạch, giọng nói trầm thấp và thân thiện.
Người nghệ sĩ trầm mặc suốt đêm cuối cùng cũng hơi giãn môi, thấp giọng hỏi: "Sao lại nói vậy?"
"Từ lúc ngài đến tối qua, gọi một ly rượu rồi cứ ngồi mãi ở đó. Tiếng ồn ào, náo nhiệt trong quán dường như chẳng liên quan gì đến ngài cả. Thứ lỗi nhé, mấy gã say này thường hơi quá chén, nhưng ngài chẳng để tâm, cũng chẳng muốn hòa vào cuộc vui đó."
Liszt không trả lời, cũng chẳng có ý dừng câu chuyện.
"Ngài là người rất kiềm chế, nên ly vodka đó chẳng hề hợp với ngài chút nào." Ông chủ khẽ chỉ tay về ly rượu còn nguyên trước mặt Liszt. "Bây giờ mấy ông bạn say mèm kia đều ngủ gục hết rồi, vậy mà ngài vẫn lặng lẽ ngồi đây. Tôi đoán ngài chỉ cần một nơi để tạm trú tâm hồn thôi, thật lòng mà nói, tôi rất ngạc nhiên vì ngài có thể ngồi đây lâu đến vậy."
"Ly vodka này, tôi thu lại nhé. Ly này coi như quà của tôi." Ông đặt trước mặt Liszt một ly mới, kèm theo một câu chân thành: "Quán rượu không hợp với ngài đâu, thưa ngài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690039/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.