Giai điệu vĩ cầm du dương vang lên trong căn phòng, mỗi nốt nhạc tựa như ánh sáng lấp lánh trên viên kim cương. Chúng nhảy múa trên những biến tấu của một giai điệu, dần dần hội tụ thành một bầu trời đầy sao rực rỡ.
Dưới tuyệt kỹ điêu luyện, những âm thanh dịu dàng ấy lại toát lên vẻ đẹp của một cuộc sống bùng cháy đến tận cùng, như đóa hồng cuối cùng nở rộ, rồi một mùa hè rực rỡ lại khép lại, để lại một nỗi buồn man mác.
Bazzini cầm bản nhạc và lắng nghe người bạn chơi bản etude này cho mình nghe, một bản nhạc được gọi là "tập luyện" nhưng lại đủ khiến bao nghệ sĩ vĩ cầm phải hổ thẹn. Ngoài chính người bạn ấy ra, có lẽ chỉ có Paganini mới có thể biến mỗi sợi dây đàn thành cổ họng của chính mình một cách tự nhiên đến vậy, để cất lên những thanh âm tuyệt mỹ nhất.
Chỉ là, thế giới không còn Paganini nữa rồi...
Nhìn người bạn đắm chìm trong khúc nhạc, những âm thanh kia tựa như tiếng lòng của người nghệ sĩ vĩ cầm lúc này. Nỗi buồn chất chồng dâng lên từng đợt như thủy triều. Trái tim Bazzini thắt lại, anh hoàn toàn bị cuốn vào giai điệu xúc động ấy, thậm chí còn cảm thấy mình đang chứng kiến không phải sự nở rộ, mà là sự tàn lụi của đóa hồng cuối cùng trong mùa hè.
Khúc nhạc kết thúc. Người nghệ sĩ vĩ cầm đặt cây đàn Guarneri của mình xuống, quay lại phía người bạn đang ngồi trên ghế, không nói một lời.
Đôi mắt chứa đầy nỗi đau không thể hóa giải, môi anh mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690041/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.