Khi hai kẻ yêu nhau chìm đắm trong hơi thở của tình yêu, trong mắt họ chỉ còn có nhau, vạn vật xung quanh đều trở nên thừa thãi. Đến khi đôi môi tách rời, khúc nhạc dịu êm tan dần, chỉ còn lại những hơi thở gấp gáp đầy lưu luyến.
Thời gian như đã bị quên lãng. Nụ hôn này được chờ đợi quá lâu, lâu đến mức đối với tâm hồn khô cạn mà nói, chẳng khác nào một cơn mưa rào ban ơn của trời.
Dù trong người mang nửa dòng máu Đức, dù đã sống một mình ở nước ngoài nhiều năm, nhưng tận sâu trong cốt tủy, Charoline vẫn là cô gái phương Đông với sự e dè kín đáo. Trước cách thể hiện tình cảm nồng nhiệt ấy, cô vẫn không tránh khỏi mặt đỏ tim đập.
Đã từng chứng kiến vô số cảnh người khác hôn nhau thắm thiết, tưởng rằng mình đã đủ bình tĩnh để không chút xao động, vậy mà đến khi thật sự trải qua nụ hôn của tình yêu, cô lại dễ dàng tan rã không còn sức chống đỡ.
"Em có cảm nhận được tấm lòng của anh không, cô gái bé nhỏ của anh..."
Trong đôi mắt Liszt xoay chuyển như chứa ngàn vạn vì sao. Giọng nói anh khàn khàn vì hơi thở gấp, nhưng lại quyến rũ như rượu thần tuôn chảy trong chiếc cốc vàng của Dionysus.
"Chúa là người chứng giám, Charoline, anh khao khát em đến nhường nào."
Ngồi trên người chàng nghệ sĩ dương cầm, chỉ dựa vào đôi tay quàng qua cổ anh để giữ thăng bằng, cô nghệ sĩ vĩ cầm bị hơi thở nóng bỏng và những lời nói như thiêu đốt ấy làm cho mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690021/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.