Charoline không thể tin vào những gì đang hiện ra trước mắt. Cây vĩ cầm ấy, từ khoảnh khắc cô nhìn thấy, dường như đã cất tiếng gọi tên cô. Cả cơ thể cô run rẩy, tâm hồn thì chao đảo, và một niềm phấn khích mãnh liệt như đang vỡ òa từ sâu trong lồng ngực.
Những ngón tay khẽ run, cô nhẹ nhàng v**t v* phần cần đàn đen bóng. Dây đàn không còn là kim loại quen thuộc mà cô vẫn dùng — mà là dây ruột mềm mại, ấm áp hơn nhiều. Trời ơi, chỉ cần chạm vào lớp gỗ mịn và ngửi thấy hương gỗ tự nhiên ấy thôi, cô đã thấy cả linh hồn mình reo lên vì vui sướng.
Nhìn người con gái trước mặt rạng rỡ đến thế, Liszt còn có thể mong điều gì hơn? Anh khẽ ngồi xuống cạnh cô, cúi đầu, giọng nói dịu dàng nhưng lại mang theo một sức quyến rũ khó cưỡng.
"Anh đi lấy cây vĩ cho em nhé. Sommer đã là món quà em từng tặng anh — vậy nên, anh muốn cây Stradivarius này trở thành một nửa còn lại hoàn hảo nhất bên em, ngoài anh ra."
Mặt Charoline lập tức đỏ bừng như lửa.
Trời đất ơi, cái gì gọi là "ngoài anh ra, một nửa còn lại hoàn hảo nhất"? Nói mấy lời thẳng thừng như vậy mà anh không thấy ngại sao? Rõ ràng lúc trước người này còn dùng một nụ hôn đầy ẩn ý để bày tỏ tình cảm cơ mà!
Rồi trong đầu cô vụt lóe lên một chữ — "hôn" — và cả người cô lập tức hóa đá. Đôi tai đỏ rực như hoàng hôn cháy rực cuối ngày.
Khoan đã... nói cho đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690020/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.