Bốn mùa cứ lặng lẽ thay nhau trôi qua, thoắt cái, ngoài cửa sổ lại bắt đầu rơi tuyết. Ngọn lửa trong lò sưởi cháy rừng rực. Một nghệ sĩ dương cầm tao nhã vì sợ lạnh đã chọn lấy chiếc ghế sofa gần lò nhất, thoải mái cuộn mình trong đống gối mềm, đôi tay vẫn giấu dưới tấm chăn len trên đùi, không nhúc nhích.
Chopin ngồi nhìn Liszt đang tùy hứng dạo khúc đàn, trong lòng thoáng dấy lên một chút ghen tị. Người Hungary ấy thậm chí đã cởi chiếc áo dạ, chỉ mặc áo ghi-lê vải flannel cùng sơ mi dày mà vẫn có thể chơi đàn không run tay chút nào.
Đó là điều Chopin tuyệt đối sẽ không liều mạng thử — trừ phi anh muốn sáng mai không thể xuống giường. Anh thề rằng, dù ngọn lửa bên cạnh đã đủ ấm, chỉ cần nhìn thấy bạn mình như thế, tim anh vẫn lạnh đi đôi phần.
Người Ba Lan quyết định chỉ dùng tai để thưởng thức bản nhạc, dù sao âm nhạc vốn chỉ cần đôi tai là đủ. Ánh mắt anh chuyển sang bàn ăn — nơi ánh nến hắt lên hoa tươi rực rỡ, những chiếc đĩa tinh xảo được phủ đầy món ngon.
Khóe môi Chopin nhẹ cong lên. Đây rõ ràng là tác phẩm của Charoline — một thói quen ấm áp mà chẳng biết từ khi nào đã thành truyền thống hằng năm của họ.
Giáng sinh và đêm Bình An luôn là thời điểm bận rộn của giới nghệ sĩ. Mỗi khi tháng lễ thiêng liêng này đến gần, những thiệp mời dự tiệc phòng trà cứ như tuyết rơi bay đến tấp nập. Để tránh cảnh cô đơn giữa mùa lễ, ba nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690022/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.