Bản tổng phổ được soạn khá suôn sẻ, dẫu sao thì phần giai điệu chính và phần đệm vĩ cầm đã có sẵn, chỉ cần viết thêm phần organ theo yêu cầu của Charoline và sáng tác thêm phần dương cầm là đủ. Vì vậy, ngay trong ngày hôm đó, Chopin đã giúp Charoline hoàn thành bản thảo đầu tiên.
Chỉ là, với thói quen sáng tác cầu toàn của một nghệ sĩ dương cầm, sau khi viết xong bản nhạc, anh lại rơi vào vòng lặp chỉnh sửa bất tận. Suốt hai ngày liền, chỉ vì vài cách sắp xếp hợp âm, những nốt nhạc trên khuông năm dòng bị anh thay đổi tới lui, khiến bản nhạc chi chít vết mực, buộc anh phải chép lại từ đầu để tiếp tục điều chỉnh.
Charoline nhìn Chopin vật lộn với những ô nhịp nhỏ, liên tục thử âm thanh trên phím đàn rồi lại xóa bỏ, mong tìm ra đoạn nhạc hoàn hảo nhất. Có lẽ các nhà soạn nhạc đều bướng bỉnh như vậy — họ đối đãi với âm nhạc như những tu sĩ khổ hạnh, không bao giờ xem nhẹ dù chỉ một dấu mực nhỏ rơi xuống giấy.
Chopin là thế, Liszt cũng vậy.
Trước sự tập trung nghiêm cẩn của người nghệ sĩ, chẳng ai nỡ làm ra một tiếng động để quấy rầy. Charoline khẽ bước đến, nhặt tờ bản thảo rơi bên chân Chopin rồi lặng lẽ hát thử trong đầu. Cách anh viết, cách anh nghĩ — tất cả đều khác hẳn Liszt.
Với Chopin, tính nhạc là điều tối thượng; mọi thứ khác đều có thể nhường chỗ cho nó.
Ngắm nhìn những nốt nhạc đen nhỏ xíu như đàn nòng nọc bơi lượn trên khuông nhạc, Charoline cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690005/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.