Berlioz nắm tay cô dâu của mình, bước theo sự chỉ dẫn của linh mục vào trong nguyện đường nhỏ. Trên bục hát vốn trống trải giờ đây đã xuất hiện một cây đàn dương cầm đứng nhỏ, còn bên ống phong cầm, một người nghệ sĩ mặc áo choàng đen đang ngồi sẵn.
Nhìn khung cảnh ấy, hẳn là sắp có một bản nhạc được cất lên.
Chỉ có điều... phong cầm và dương cầm cùng lúc? Sự kết hợp này có phần kỳ lạ.
Berlioz quay sang nhìn cô dâu của mình — đôi mắt xinh đẹp của Harriet phản chiếu gương mặt anh. Dù cô cũng tỏ ra bối rối trước tình huống này, ánh nhìn vẫn dịu dàng, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay anh, chưa một giây buông lơi.
Một làn sóng ấm áp dâng trào trong lòng người nhạc sĩ Pháp. Có gì hạnh phúc hơn khi nhận ra người mình yêu cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt yêu thương như thế?
Hôm nay là ngày cưới của họ — ngày anh và cô cùng bước vào hạnh phúc.
Sau giây phút nhìn nhau đắm đuối, Berlioz cố kìm lại cơn thôi thúc muốn trao cho Harriet một nụ hôn nồng nàn, rồi cùng cô ngồi xuống hàng ghế đầu tiên. Anh chuyển ánh mắt khỏi gương mặt rạng ngời của cô, nhìn về phía bục lễ.
Không, giờ nó không còn trống trải nữa. Cái bục ấy đã được lấp đầy bởi những người bạn thân yêu — Chopin ngồi trước cây đàn dương cầm, Charoline đứng giữa trung tâm, còn Ernst với cây vĩ cầm trên tay ở bên trái. Cả ba đều mỉm cười, ánh mắt chan chứa lời chúc phúc gửi tới đôi tân nhân.
"Những người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690006/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.