Paris dần dần tỉnh lại sau cơn ác mộng khủng khiếp, trở về dáng vẻ xưa kia — một kinh đô hoa lệ và lãng mạn. Trên phố, người qua lại ngày một đông, tiếng ồn ào và sức sống nơi thành thị lại vang lên bên ngoài khung cửa sổ.
Dù nghĩ lại quãng thời gian đã qua vẫn còn thấy rùng mình, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Với người Pháp, chỉ cần không còn mối đe dọa đến tính mạng thì mọi thứ đều có thể là hy vọng, là điều tốt đẹp.
Có lẽ khác với những người Paris đã quen với cảnh loạn lạc, Charoline chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, dù đã gắng gượng lấy lại tinh thần, nhưng để thật sự buông bỏ nỗi ám ảnh ấy, cô vẫn cần thêm thời gian.
Đã lâu rồi cô không chạm đến cây đàn vĩ cầm của mình. Muốn giải tỏa nỗi trống rỗng trong lòng, có lẽ cô cần một điều gì đó tươi đẹp để lay động tâm hồn.
Vì thế, trong căn nhà của Chopin mới vang lên tiếng kêu thất thanh: "Anh đang đùa à?"
Cô bật dậy khỏi ghế, ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi.
"Không."
Anh bình thản kiểm tra bản nhạc trong tay, thậm chí không buồn ngẩng đầu lên.
"Trời ạ, Fryderyk, anh chắc chứ? Muốn tôi đi cùng anh, dự tiệc, là... tiệc riêng tư của bạn anh ư?"
"Có gì không ổn sao?"
Người nghệ sĩ dương cầm cuối cùng cũng ngước mắt nhìn cô, ánh mắt chân thành, điềm tĩnh đến mức khiến cô không nói tiếp được.
"Ý tôi là... liệu tôi có hơi không phù hợp không?"
Charoline cố gắng nói khéo, mong anh hiểu ý.
"Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690003/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.