Những trận khóc òa như một cơn bão ập đến, hung hãn và cuồng loạn, quét qua rất nhanh, xối xả trút xuống bao giọt nước thấm đẫm cảm xúc. Rồi theo thời gian, nó cũng dần lắng lại.
Giống như Chopin từng nghĩ, khi u uất đến cực điểm, khóc thật to một lần sẽ giúp tâm tình hồi phục. Ít nhất với Charoline lúc này, cô đã bắt đầu thoát khỏi trạng thái tê dại và mơ hồ, cơ thể dần cảm nhận lại được phản hồi từ chính mình và từ thế giới bên ngoài.
Chẳng hạn như cơn đói đang dần trở nên dữ dội, và cả việc cuối cùng cô phát hiện ra căn phòng này không thuộc về nơi chốn quen thuộc của mình.
Người cuối cùng cô nhớ đã gặp dường như là Chopin. Trong căn phòng xa lạ này, hương nước hoa nhạt thoảng của người nghệ sĩ Ba Lan ấy vẫn còn phảng phất trong không khí.
Ngay khi nhớ đến tên người bạn ấy, mọi hoang mang và bất an trong lòng cô đều tan biến.
Cái tên Chopin, với cô, đồng nghĩa với sự an toàn tuyệt đối.
Charoline lau sạch những giọt lệ còn vương nơi khóe mắt, cất lá thư, chỉnh lại bản thân rồi mở cửa phòng. Đi qua hành lang ngắn, rẽ qua cửa, cô nhìn thấy cây đàn Pleyel quen thuộc và một chàng trai tóc nâu đang ghi chép gì đó trên bàn viết.
Không biết vì sao, Charoline khẽ tựa vào bức tường cạnh bên, nghiêng đầu tìm một điểm chống đỡ, hai tay vòng trước ngực, lặng lẽ dõi theo dáng hình nhã nhặn của người nghệ sĩ dương cầm.
Màn rèm mỏng không ngăn được ánh sáng ngoài cửa sổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690002/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.