"Tiểu thư, xin thứ lỗi, cô có nghe thấy lời tôi vừa nói không?"
Giọng nói non nớt pha chút trẻ con vang lên bên cạnh khiến Charoline rốt cuộc cũng bừng tỉnh khỏi cơn mê man.
Tình trạng thất thần ấy đã kéo dài mấy ngày liền, trông cô như bị trói chặt trong một nỗi khổ tâm nào đó, chẳng cách nào thoát ra. Điều này khiến cậu thiếu niên Chevalier đến học đàn vĩ cầm khó lòng làm ngơ.
"Xin lỗi, Sarẩ. Vừa rồi tôi không nghe rõ..."
Charoline khe khẽ đáp lại, nhưng chưa dứt lời đã bị kéo tuột vào những mảnh hồi ức nặng nề —
Hôm trở về nhà Chopin sau chuyến hành trình qua vùng dịch tả, hai người thay bỏ quần áo, đem đốt đi, rồi dùng nước sôi để nguội rửa sạch, lấy rượu mạnh khử trùng cơ thể. Sau đó họ ngồi trước bàn viết của nhà soạn nhạc, bắt đầu một "nỗ lực cứu người".
Charoline hiểu rõ, mình chỉ là một nghệ sĩ vĩ cầm nhỏ bé, chẳng hề có tri thức y học đầy đủ về dịch tả, càng không thể chế ra loại thuốc nào chữa trị căn bệnh này. Ngay cả loại vaccine cô từng tiêm trước chuyến đi cũng sắp chạm đến ngưỡng miễn dịch thấp nhất. Điều duy nhất cô có thể nghĩ ra chính là tìm cách để những người còn sống tránh xa mối hiểm họa ấy.
Dịch tả vốn là chứng bệnh đường ruột truyền nhiễm dữ dội lây qua đường tiêu hóa. Trong bối cảnh thế kỷ XIX, nguồn gốc của nó chính là nước uống ô uế, kế đến là thực phẩm. Thân thể khỏe mạnh vốn dĩ có sức chống lại một lượng nhỏ vi khuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690001/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.