Trong tủ áo của một vị nghệ sĩ dương cầm người Ba Lan sống vô cùng tinh tế, thật khó để tìm ra một hai bộ trang phục giản dị, bỏ đi cũng không thấy tiếc.
Nhìn Charoline cứ lưỡng lự mãi, chọn tới chọn lui, Chopin hoàn toàn hiểu được tâm trạng ấy. Nhưng chính cái dáng vẻ đang tính toán thiệt hơn vì anh ấy của cô lại khiến cô trở nên đáng yêu lạ thường. Anh cố kìm nén nụ cười nơi khóe môi, bước tới, dứt khoát chọn lấy hai bộ trong đống áo quần mà cô đang băn khoăn.
Theo tiêu chuẩn của Charoline, anh nhanh chóng ghép áo khoác và quần cùng tông màu, chọn thêm một chiếc sơ mi, rồi dặn Henri đem phần còn lại cất đi. Khi những lựa chọn rườm rà biến mất chỉ trong chốc lát, Charoline mới nhẹ nhõm thở ra. Quả thật, để chính chủ nhân quyết định giữ hay bỏ chúng vẫn hợp lý hơn.
"Đi thay đồ đi, Lorraine. Đây đều là những bộ áo quần ép xuống tận đáy rương, không cần tiếc nuối đâu. Cô có lẽ sẽ cần thêm một chiếc thắt lưng?"
Chopin vốn đang nghiêm túc giải thích, nhưng chỉ một từ "thắt lưng" đã khiến Charoline thoáng cứng người lại. Thấy biểu cảm liên tục biến đổi của cô, anh dần hiểu ra lý do vì sao một người Hungary nào đó lại rất thích thú với việc này.
"Fryderyk, anh thay đổi rồi. Anh trước kia không phải như vậy."
Charoline giữ vẻ nghiêm nghị trách móc, chỉ trích cái thú vị mơ hồ nào đó ẩn trong lời nói của anh. Cô nhận lấy bộ đồ anh đưa, chiếc áo sơ mi kẻ ca-rô màu nâu nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690000/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.