Khi Ernst xuất hiện dưới tòa nhà số 7 phố Montolon, Charoline quả thật có phần bất ngờ. Người bạn này của cô luôn là kẻ giữ lễ chu toàn, nếu không gửi thư báo trước, hẳn nhiên anh sẽ chẳng bao giờ đường đột đứng chờ dưới lầu thế này.
"Chào buổi sớm, Heinrich, sao anh lại...?"
Ernst không có ý định lên gác, mà vội ra hiệu cho Charoline xuống đón mình. Cô nhìn thấy trong xe ngựa của anh có hộp đàn cùng hành lý đã sắp xếp gọn gàng.
"Charoline, tôi đến để nói lời từ biệt."
Ernst định hành lễ bằng cách tháo mũ, nhưng sờ lên đầu mới nhớ mình chẳng mang theo mũ vì chuyến hành trình dài sắp tới. Bàn tay ngập ngừng trên mái tóc, anh chỉ có thể bù lại bằng một nụ cười ngượng nghịu đầy lúng túng.
Chàng nghệ sĩ vĩ cầm trẻ tuổi luôn có cách để bộc lộ một vẻ dễ thương hiếm có, dễ dàng truyền đi niềm vui đến cho người khác. Ngay cả trong phút chia ly, anh cũng làm vơi bớt phần nào nỗi buồn và luyến tiếc.
"Anh cũng rời Paris sao?"
Charoline mỉm cười theo phản xạ trước hành động ấy, nhưng khi hỏi ra câu này, trong giọng nói lại phảng phất những xúc cảm mơ hồ khó tả.
Thời gian gần đây, cô luôn phải nói lời tạm biệt.
Đầu tiên là Liszt, rời đi vội vã đến mức cô chẳng kịp trao cho anh một cái ôm từ biệt.
Tiếp đến là Paganini, gọi cô đến, tặng cô vô số lễ vật rồi lại thản nhiên bảo rằng mình sẽ sang miền Đông dưỡng bệnh một thời gian.
Và giờ đã đến lượt Ernst sao?
Trong giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4689999/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.