Vừa đặt chân đến lãnh thổ Thụy Sĩ, khi đã về đến quán trọ nghỉ chân, Liszt mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tinh thần. Anh để Belloni lo thủ tục thuê phòng, còn mình thì xách ngay chiếc rương đựng đầy bản thảo lên phòng trước.
Đặt chiếc rương nhạc phổ trên bàn viết, Liszt liền thả mình xuống chiếc giường êm ái.
Chăn gối bồng bềnh lập tức xoa dịu cơ thể rã rời vì bao ngày dằn xóc trên xe ngựa, ngay cả cõi lòng vốn vương chút chán nản cũng như được chữa lành, trở nên khoan khoái lạ thường.
Anh cứ thế nằm im, nhắm mắt tận hưởng, chẳng muốn động đậy thêm.
Không ngờ vừa nhắm mắt, đến khi tiếng gõ cửa từ thưa thớt biến thành dồn dập như mưa rào, anh mới chậm rãi tỉnh dậy.
Trong hành trình liên tục thay đổi điểm dừng, biểu diễn rồi lại lên đường, Liszt đã lâu chưa nếm trải cảm giác mỏi mệt thực sự. Nhưng kỳ lạ thay, anh lại rất thích thứ nhọc nhằn này. Di chuyển, nghỉ ngơi, chuẩn bị, luyện tập, biểu diễn, rồi lại lên đường... những ngày gần đây của anh cứ thế trôi qua trong một vòng lặp có quy luật.
Chợp mắt một lát, tinh thần đã sáng khoái hẳn. Khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi nhưng chất lượng khiến từng tế bào trong cơ thể như được hồi sinh. Liszt bật cười khi nghe tiếng gõ cửa càng lúc càng dữ dội, thong thả ngồi dậy chỉnh lại mái tóc, bước nhàn nhã ra mở cửa.
"Franz, Franz?"
Chỉ nghe cách gõ và giọng gọi, anh đã biết là ai. Liszt hơi chần chừ, rồi bất ngờ giật mạnh cửa.
Cánh cửa mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4689998/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.