Gần đây cuộc sống của Charoline nhìn chung cũng khá ổn. Ngoài chút chưa quen với việc đêm xuống chỉ có một mình, cô đã dần thích nghi với nhịp sống đơn độc.
Căn phòng thiếu vắng Liszt hay nỗi cô tịch chỉ có thể xua bớt bằng nhiều ngọn nến. Hoặc đọc sách hàng giờ trong đêm, hoặc ngồi bên đàn dương cầm của một nghệ sĩ nào đó, hoặc sắp xếp lại chồng bản thảo trên giá sách... Khi mệt, cô liền buông bỏ tất cả, quay về giường, thả mình vào giấc mộng.
Còn ban ngày?
Buổi sáng bị việc tập đàn chiếm trọn, buổi chiều lại vùi mình trong công việc. Người bận rộn thì làm gì còn dư tâm trí để nghĩ quá nhiều đến những chuyện khác.
Những chuyện khác — đa phần, đều là Liszt.
Charoline và Ernst ngày càng trao đổi thư từ nhiều hơn. Họ hăng say bàn luận về mọi khía cạnh của vĩ cầm, rồi dần dần kể cho nhau nghe đôi chút chuyện đời thường, chia sẻ những điều mắt thấy tai nghe, thậm chí còn hẹn nhau gặp mặt, thực hành và chỉ dẫn trực tiếp kỹ xảo mới.
Ví như hôm đó, khi chàng nghệ sĩ vĩ cầm trẻ ghé đến...
"Charoline, những kỹ thuật lần trước cô chỉ cho tôi quả thật thần kỳ vô cùng."
Ernst đầy phấn khích, lập tức dùng kỹ thuật Charoline mới dạy để diễn tấu ngay tại chỗ.
Âm thanh được xử lý tinh tế, như ánh sáng lóe trên viên kim cương, khiến mọi sự chú ý của người nghe đều bị cuốn vào. Charoline chăm chú lắng nghe từng biến hóa trong đoạn nhạc của anh, càng thêm xác nhận rằng: thiên phú của con người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4689997/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.