Rõ ràng Sơ Nguyệt cứ nghĩ mình đang đi theo con đường về Địa Phủ, nhưng cô lại phát hiện dù có đi thế nào, con đường phía trước vẫn cứ dài vô tận, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Đi thêm ba phút nữa, Sơ Nguyệt đột nhiên dừng bước, khẽ nheo mắt, sắc bén quét nhìn xung quanh.
Tim cô chùng xuống, trong đầu không khỏi nảy ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ mình đã gặp phải quỷ đả tường?
Ngay sau đó Sơ Nguyệt lại lắc đầu, tự cười nhạo mình, thầm mắng bản thân nghĩ nhiều.
Cô là Mạnh Bà cơ mà! Làm sao có thể gặp phải quỷ đả tường được chứ!
Cô giơ tay vỗ nhẹ vào đầu mình, rồi lại tiếp tục bước đi.
Khoảng mười phút sau, Sơ Nguyệt hoàn toàn đứng khựng lại, trong mắt lộ vẻ mơ hồ, rồi lại trở nên vô cùng kiêu ngạo.
Hai tay cô đẩy linh lực về phía trước thăm dò, hoàn toàn không có chút phản ứng nào, Sơ Nguyệt cả người ngây dại.
Cô cúi đầu nhìn đôi tay mình, sao lại không có tác dụng?
Sơ Nguyệt giơ tay lên, lại không tin nổi mà huyễn hóa ra một ít linh lực.
Nhưng xung quanh vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, Sơ Nguyệt cả người lập tức chán nản, giận dỗi phồng má, chu môi, trong đôi mắt còn đọng lại một chút bực bội.
"Là ai? Cút ra đây cho ta! Đừng có giở trò quỷ với ta!" - Sơ Nguyệt chống nạnh, hét lớn về phía xung quanh.
Nhưng đáp lại Sơ Nguyệt chỉ là sự im lặng và khung cảnh xung quanh chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-lam-manh-ba/3735747/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.