Bầu không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên hơi kỳ lạ, chị Cầm và ông cụ Kỷ nhìn nhau một cái, không ai dám lên tiếng, chỉ đứng đó nhìn ông cháu nhà họ Đường tự mình giải quyết chuyện này.
Ông nội của Sơ Nguyệt vội vàng phi phi một tiếng nữa. Từ sau khi bố mẹ của cô qua đời, ông nội của cô đặc biệt nhạy cảm với chữ "chết", sợ rằng nói ra sẽ ứng nghiệm lên cái gì đó.
Sơ Nguyệt ngước mắt lên, cẩn thận quan sát sắc mặt của Đường lão gia, trong lòng không khỏi lo lắng, đến khi thấy biểu cảm của Đường lão gia có chút dịu lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy Đường lão gia mặt nghiêm lại mắng: "Lần sau nếu con còn như vậy nữa, ông sẽ không quản con nữa!"
Ai da, Sơ Nguyệt vội vàng đưa tay lên đè chặt vết thương của mình.
Sắc mặt của Đường lão gia lập tức thay đổi, ông nhanh chóng tiến lại gần bên cạnh Sơ Nguyệt, lo lắng hỏi: "A La, con sao thế? Đừng làm ông sợ!"
Sơ Nguyệt yếu ớt nói: "Vừa rồi vết thương đột nhiên đau một chút, giờ thì đỡ hơn nhiều rồi." Trong mắt cô lóe lên một tia tinh quái.
Vậy con cứ nằm yên ở đó, ông không mắng con nữa!" Đường lão gia có chút mất tự nhiên nói.
Sơ Nguyệt suýt nữa không nhịn được cười, ông nội của cô sao lại có thể đáng yêu đến vậy!
Cô mỉm cười đáp: "Vậy xin cảm ơn ông đã đại lượng bỏ qua cho con."
Sau khi màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-lam-manh-ba/3735689/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.