Sáng sớm doanh trướng một mảnh tối tăm, Sở Văn Lâm đang chìm trong mộng đẹp.
Trong phòng tựa như có người châm huân hương, có chút nồng đậm nhưng cũng không sặc mũi.
Y trở mình, liền cảm giác có thứ gì đang dẫm lên mặt mình, băng băng lương lương, có chút mềm mại, y mở to mắt liền thấy chính là con thỏ kia, chính y còn bị nó nhét đầy một miệng lông thỏ.
Sở Văn Lâm phun vài cái mới phun hết lông thỏ, y nắm sau cổ con thỏ thẳng tắp nhìn nó, con thỏ cũng thẳng tắp nhìn lại y, hít hít mũi.
Sở Văn Lâm đột nhiên nghĩ thầm thỏ thì nên nướng hay hầm ăn ngon hơn.
Như cảm nhận được gì, con thỏ vặn vẹo nhảy khỏi giường, chạy ra ngoài, lại bị người cản lại giữa đường.
Chử Tu Diễn ôm nó qua bên cạnh, cầm cây kéo trên bàn cắt bớt bấc đèn, chậm rãi nói: “Vết thương của con thỏ này rất nông, hôm nay ngươi có thể ôm nó về được rồi.”
“Ta vốn chính là nghĩ chăm nó khỏe lại sẽ đưa cho Thế tử. Hiện giờ nó cũng thân cận ngài, xem như vừa lúc đưa ngài đi.”
Dù sao y cũng không sức dưỡng.
Chử Tu Diễn vuốt ve lớp lông mềm mại trên người thỏ xám, khóe miệng khẽ cong: “Vậy sao?”
Ra khỏi bình phong, Sở Văn Lâm đột nhiên nhớ tới lời Lâm Chương nói với y hôm qua: “Thế tử, con lộc hoa hôm qua?”
“Sao thế?” Chử Tu Diễn nghiêng đầu nhìn y.
“Tóm lại nó là do ngài săn, nhưng lại tính dưới tên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-an-com-mem-do/3420692/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.