“Thế tử, phần đầu của Sở công tử bị thương nghiêm trọng, lão phu suy đoán rất có thể bên trong có máu bầm, nên mới khiến ngài ấy cứ hôn mê như vậy.”
Chử Tu Diễn chống đầu nằm trên giường, sợi tóc rơi rụng che khuất biểu tình trên mặt hắn. Mà Sở Văn Lâm liền gối lên ngực hắn, miệng vết thương trên đầu đã được băng bó lại cẩn thận, nhưng vẫn nhắm mắt không chút dấu hiệu muốn tỉnh lại. Ngón tay như ngọc của hắn khẽ lướt qua đôi mắt đang nhắm chặt của Sở Văn Lâm, hỏi: “Khi nào y có thể tỉnh?”
Từ đại phu than nhẹ một lúc, lắc lắc đầu: “Lão phu chỉ có thể viết chút thuốc hoạt huyết hóa ứ, nhưng cũng không biết khi nào Sở công tử có thể tỉnh lại.”
“Không biết khi nào?” Chử Tu Diễn tựa hồ cười khẽ một tiếng, nói không rõ là có ý tứ gì: “Ngươi lui xuống đi.”
“Kỳ thật Thế tử cũng không cần lo lắng quá mức, mạch tượng Sở công tử ổn định, tính mạng cũng không đáng ngại, chỉ là ——”
Câu nói kế tiếp không cần nói cũng biết. Nói cách khác Sở Văn Lâm sẽ không chết, nhưng có tỉnh lại được hay không thì phải nói cách khác.
Chử Tu Diễn lại không nói nữa.
Đại phu thoáng thở dài một hơi, nhỏ giọng lui ra ngoài.
Ngày ấy Chử Tu Diễn cùng Sở Văn Lâm rơi xuống vách núi, thủ vệ đi theo hắn nghe thấy tiếng sáo tìm được vị trí của hắn, Tranh Việt bên kia lo nếu hắn tùy tiện trở về Hoàng đế sẽ lại muốn gây chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-an-com-mem-do/3420693/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.