Buổi tối, sau khi tắm xong liền từ phòng tắm xách dép chạy lon ton về phòng ngủ, chân xỏ dép, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Lạnh chết mất, lạnh chết mất.”
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Thẩm Yến đang ngồi ngay ngắn trên bàn đọc sách, còn có một cái đài ở trên bàn?
Gần đây anh đã không nghe đài còn cố tình cất đài đi. Vậy mà bây giờ nó lại có thể nằm trên bàn như vậy?
Người thông minh như cô, cô chạy đến nhanh chóng bấm vào nút. Quả nhiên ngay khi mở ra đó là tần số của Hương Thị.
Bị phát hiện rồi.
Đối mặt với nụ cười có chút tội lỗi của mình, anh mím môi cười nói.
“Vợ.”
Cô mỉm cười tự mãn, ngồi trên đùi anh nhìn thẳng vào anh.
“Thẩm Yến, anh đến Hương Thị đi.”
Cô cười, nghiêm túc nói: “Em ở nhà chờ anh.”
Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô mà sững sờ trong giây lát.
Anh vòng tay qua eo cô lấy hai tay cô vòng qua người mình thì thầm: “Anh không đi đâu. Anh nghe đài vì quan tâm đến kinh tế. Anh nghĩ đến sự phát triển kinh tế của Hương Thị đang là xu hướng ở đây vì vậy nên anh quan tâm và muốn biết trước. Anh lo lắng em sẽ nghĩ nhiều nên em không muốn em biết.”
Cô đặt tay lên vai anh dùng áng mắt dịu dàng nhìn anh. Người đàn ông này không phải là một người bình thường, anh ta có tham vọng và lòng dũng cảm. Thật đáng tiếc nếu cứ bị mắc kẹt tại Bách Trượng Ao này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-70-om-dui-nguoi-qua-duong/2698212/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.