- Chưa gì đã muốn quyến rũ tôi? - Giọng nói khàn khàn cùng dục vọng đang dâng lên, anh nhìn cô, vuốt nhẹ đùi cô.
Ánh mắt thâm trầm mang theo cả hỏa dục. Đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt non mềm của Sở Thanh.
- Tránh ra. Anh muốn làm gì? - Sở Thanh sợ hãi đẩy tay Mạc Hàn ra. Tránh né sự đụng chạm cơ thể của anh. Nhưng càng tránh anh càng thích thú. Cúi sát xuống người cô, hít hà một mùi hưng quen thuộc. Lâu nay anh mới cảm nhận lại được. Cảm giác cực kì thoải mái.
- Cô đang chơi trò mèo vờn chuột với tôi sao?... Được Mạc Hàn này sẽ chiều cô. - Anh nói rồi đưa cô lên phòng ngủ mặc cô dãy dụa, van xin anh buông tha.
- Cô từ bao giờ lại ồn ào như vậy hả. Câm miệng lại ngay cho tôi. Bằng không, đêm nay cô sẽ chết ở trên giường đấy. - Mạc Hàn cười tà uy hiếp cô. Sở Thanh hai hàng lệ rơi xuống ướt đẫm cả vai áo anh.
Trước đây khác. Bây giờ... có muốn cô cũng chẳng thể giao thân thể này cho tên cầm thù như anh dày vò. Cả một cỗ đau thương dâng lên trong lòng. Từng chút từng chút dày xéo tâm can người con gái nhỏ bé này.
- Tôi xin anh mà. Tôi còn chưa đủ thê thảm sao? - Sở Thanh sợ hãi, tay túm chặt vạt áo anh. Cô quá đau không rồi. Không mong nhận thêm gì từ anh, chỉ mong anh - Mạc Hàn buông tha cho cô một lần.
- Chưa... đưng nhiên là chưa thảm. Những gì cô nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-manh-vun-vo/1280772/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.