Khi Kinh Trập xuất cung, xe ngựa đi thẳng qua cổng lớn. Binh lính thủ vệ thậm chí còn chẳng buồn kiểm tra, vội vàng lui sang hai bên nhường đường. Cỗ xe tuy nhìn bề ngoài khiêm tốn, nhưng người trong cung ai cũng biết, kẻ có thể tùy ý ngồi xe ngựa ra vào chốn này, chỉ có duy nhất một người.
Chẳng cần mệnh lệnh hay chiếu chỉ, những sự thay đổi này diễn ra một cách âm thầm, ngấm ngầm trở thành luật bất thành văn.
Có lẽ Kinh Trập cũng nhận ra điều đó, nhưng trước khi kịp thắc mắc, cậu đã bị lời nói của Thạch Lê thu hút sự chú ý.
"Chắc chắn là hắn?"
"Đích xác là hắn."
Kinh Trập không kìm được nhắm mắt lại, dường như đang cân nhắc kỹ lưỡng chuyện này.
Cậu khẽ thở hắt ra, hơi cử động một chút thì sắc mặt liền biến đổi. Dường như vừa đụng phải chỗ nào đó, cậu vô thức nhúc nhích người, đưa tay sờ lên vai mình, vẻ mặt lộ rõ sự khổ sở.
Biểu cảm này không chỉ vì tin tức vừa nhận được, mà còn vì cảm giác dị thường trên chính cơ thể mình.
Dưới lớp y phục dày dặn, thân thể Kinh Trập đang bị trói buộc một cách kỳ lạ. Cảm giác ấy vô cùng quái dị, mỗi cử chỉ, mỗi hành động đều tạo ra sự lôi kéo, ma sát. Tuy vẫn đi lại được bình thường, nhưng cảm giác thực sự rất khó tả.
Cũng may trời đã sang thu, y phục mặc trên người tương đối dày dặn, nhờ thế mới che giấu được những dấu vết kỳ quái kia.
Cậu thậm chí không dám vận động quá mạnh, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065639/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.