Theo như Mưu Quế Minh được biết, Sầm Văn Kinh đáng lẽ chưa từng gặp Thọ Vương mới phải. Thế nhưng, cuộc đối đầu giữa Sầm Văn Kinh và gã Thọ Vương giả mạo này lại càng củng cố thêm suy đoán trong lòng Mưu Quế Minh trước đó.Vị quản sự đã từng tiếp xúc với gã vài lần kia, quả thực rất có thể là... Thọ Vương điện hạ.Miệng gã khô khốc, căng thẳng nhìn ra bên ngoài.Kinh Trập đánh giá gã, cảm thấy Mưu Quế Minh uổng phí một gương mặt đẹp, nhưng cái bộ dạng nhát gan này của gã ngược lại khiến Kinh Trập nhìn thuận mắt hơn đôi chút."Sợ cái gì? Trước đây lúc ngươi khuấy đảo mưa gió ở kinh thành, sao không thấy ngươi lo lắng, giờ chẳng qua chỉ bị người ta vây lại mà đã sợ đến mức này rồi?"Giọng Kinh Trập bình thản, nghe mà Mưu Quế Minh cười khổ."Ngài, ngài lẽ nào không sợ sao? Cho dù hai người bên cạnh ngài có là cao thủ, nhưng bên ngoài có tới mấy chục người, chúng ta làm sao chống đỡ nổi?" Mưu Quế Minh nói giọng khô khan, "Hơn nữa, ta chỉ biết nói biết viết chứ có biết đánh đấm gì đâu."Gã có thể làm mưa làm gió ở các loại trường hợp, đó là vì mồm mép lanh lợi là sở trường của gã, đó là sân nhà của gã, tự nhiên có thể muốn làm gì thì làm.Nhưng giờ là lúc động chân động tay, chém chém giết giết, gã căn bản không phải đối thủ.Kinh Trập nhìn Mưu Quế Minh da thịt non nớt với ánh mắt soi mói, lắc đầu thở dài. Cái ngữ này mà phải bỏ chạy thật, e là chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065640/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.