Hôm sau tỉnh dậy, Kinh Trập lơ mơ nhìn quanh, phát hiện Hách Liên Dung không có ở đó. Cậu chán nản ngáp một cái, đang định bò dậy thì phát hiện cơ thể có chút không ổn.
Kinh Trập ngơ ngác giật giật cánh tay.
Tốt lắm, trói thật dứt khoát gọn gàng.
Cũng không biết Hách Liên Dung đã ra tay từ lúc nào, Kinh Trập giãy giụa vài cái mới phát hiện tứ chi đã bị trói chặt, căn bản không thể cử động.
Kinh Trập nghiêng đầu nhìn cổ tay, lúc này mới phát hiện sợi dây trói trên người nhìn có vẻ mỏng manh nhưng lại có độ đàn hồi kỳ lạ, cậu càng giãy giụa thì dây càng siết chặt hơn, hoàn toàn không có không gian để cựa quậy.
Cậu chỉ đành nằm ngơ ngác trên giường, cúi đầu nhìn bản thân, thấy chăn màn vẫn đắp tử tế, không bị lộ ra chỗ nào không thích hợp, bèn cất tiếng gọi Thạch Lê.
Thạch Lê tai thính mắt tinh, dù giọng Kinh Trập có hơi khô khốc, hắn chắc chắn cũng đã nghe thấy, nhanh chóng chạy vào.
“Bệ hạ đâu rồi?”
“Ngài đến phòng bếp nhỏ ạ.” Thạch Lê nhíu mày, “Lang quân có cần ta giúp cởi trói không?”
Dù không nhìn thấy gì, chỉ cần nhìn bộ dạng khó chịu của Kinh Trập là hắn cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì.
Kinh Trập rất muốn, lúc nãy theo bản năng gọi Thạch Lê vào chính là vì chuyện này.
Nhưng Kinh Trập không thể.
Sau một lúc ngơ ngác, cậu đã nhớ ra đây là vụ cá cược tối qua. Tuy không biết Hách Liên Dung định làm gì, trong lòng Kinh Trập vô cùng bất an,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065638/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.