Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau tôi lại bày thêm nhiều trò nữa và tiếp tục nghe hắn chữi
Tiết học chiều hôm ấy im ắng đến lạ thường. Tôi thấy hắn nằm gục trên bàn nên cũng không có tâm trạng mà đi chọc hắn. Chị giáo bước vào lớp, hắn đứng bật dậy
-Cả lớp...đứng
Mấy hôm trước tiếng hắn dõng dạc lắm mà, sao hôm nay lại nghe như có cục kẹo nằm trong mồm vậy nhễ??
Hắn loạng choạng sắp ngã, tôi đứng sau vội lấy tay giữ lấy hắn
Chị giáo đứng ngay đó
-Duy, em không sao chứ!
Cả bọn trong lớp cứ nháo nhào lên, lớp trưởng idol mà bị gì chắc tụi nó sống không nổi
-Em hơi mệt...
-My, em đưa bạn lên phòng y tế đi
-Tại sao lại là em....
Trời, đưa cái thân mềm nhũn này đến tầng 3 thì tôi nằm liệt giường luôn đấy
-Còn nói nhiều, bạn ấy mệt chết rồi đó
Tôi thấy vai nặng nặng, vừa quay đầu thì thấy hắn nhắm ghiền mắt lại, dựa hẳn vào người tôi. Qua xúc giác, tôi có thể biết người hắn rất nóng,chắc do hôm qua ngâm nước ở hồ bơi lâu quá. Con trai gì đâu mà yếu đuối. Thôi kệ, tôi cũng thấy có lỗi nên kéo hắn lết đi.
Vừa qua khỏi lớp học tôi đã vội than
-Ăn cái thứ gì mà nặng như trâu vậy trời?
Hắn nhắm mắt mà còn cười khúc khích đáp lại tôi
-Ăn cơm của mày nấu
Cái đó cũng đúng, ba mẹ hắn và ba mẹ tôi thường đi làm việc xa. Nhà tôi chỉ còn tôi và ông anh, mà ổng cứ ra ngoài cùng với chị dâu. Tối ở nhà một mình, tôi sợ ma nên sang nhà hắn ở....
Tôi bực bội ném thẳng hắn va vào cánh cửa phòng bên cạnh, con ả hôm bữa đứng lên hét từ trong ra
-My, cậu làm gì Tuấn Duy vậy hả??
-Vy Vy, đây là trong lớp học, không phải cái chợ.
Thầy giáo trong phòng nhắc con ả. Tôi cũng mát lòng mát dạ lườm nhỏ một cái rồi dìu hắn đi tiếp
Lên tới phòng y tế thì tôi cũng ngã gục ngay giường bên cạnh hắn
Không kịp nghe y tá nói về bệnh tình của hắn, tôi đã say giấc nồng
Chiều tối, tôi tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt nặng trĩu. Mở mắt ra thì thấy hắn nằm ngay bên cạnh. Không mấy hoảng hồn, tôi lay hắn dậy
-Ê, tối rồi. Dậy mau rồi về
-Im cho tao ngủ, mệt quá
Hắn kéo người tôi sát vào lòng hắn. Vì giường bệnh được cách biệt với nhau bằng rèm nên tôi cũng không biết bà y tá về chưa. Cái bà ấy cũng hay đãng trí lắm, tôi sợ bả quên tôi với hắn mà đóng cửa ra về. Mà thôi kệ, tôi bẻ khóa được mà. Nằm ngay cửa sổ nên tôi có dịp ngắm hoàng hôn.
Hắn ôm tôi càng lúc chặt, người thì nóng ran, mồ hôi đổ ra ướt đẫm cả áo. Tôi hốt hoảng kêu
-Tuấn Duy, mày không sao chứ!!
Hắn không trả lời
-Cô Diệu ơi! Bạn Duy bệnh nặng quá!
Cũng không có ai trả lời
Quả thật bà y tá về rồi, thôi tôi lại bẻ khóa và dìu hắn về nhà
Cũng may nhà gần nên tôi mới có thể....
Tôi mở cửa nhà hắn, ném hắn lên giường rồi gọi cho ông anh
-Tút..tút..tút..thuê bao quý khách vừa gọi
Thật là muốn chữi thề quá mà, tình huống như thế này mà ông anh lại đi đâu
Tôi chuyển phương án gọi cho mẹ hắn, nếu gọi cho mẹ tôi chắc tôi bị mắng một trận vì không chăn sóc cho hắn ch đáo
-A, cháu chào bác. Cháu My đây ạ! Duy bị sốt rồi, cháu không biết dùng thuốc nào nên...
-Duy bị sốt rồi à cháu...
Giọng mẹ hắn có vẻ lo lắng
-Vâng, cháu xin lỗi
-Gì đâu mà xin lỗi chứ. Thuốc bác đã kê đơn để bên cái tủ nhỏ bên cạnh giường của thằng Duy, đồ ăn trong tủ lạnh bác cũng đã chuẩn bị. Con nấu cho nó ít cháo rồi hãy cho nó uống thuốc nhé! Còn nếu lười nấu, con gọi cho chị dâu của con về nấu giúp nhé
-Vâng, con cảm ơn
Không phải nhờ đến chị dâu, tôi tự làm được. À, chị dâu của tôi chính là chị họ của hắn đấy...
Tôi xuống bếp bằm tí thịt với rau quả nấu cháo cho hắn rồi vội đi tắm
Cháo nấu xong, tôi lên phòng lau người, thay đồ cho hắn. Thật là phân vân quá...chơi luôn, dù gì lúc nhỏ tôi với hắn cũng cởi truồng tắm mưa với nhau.
Xong xuôi mọi việc tôi đỡ hắn dậy, đưa hắn cháo
-Ê Duy dậy ăn cháo đi
Hắn lờ mờ tỉnh
-Ờ..mệt quá. Mày móm tao ăn đi
Sao bị bệnh rồi mà hắn còn phải làm cho người ta ghét nhỉ..
Nể tình hôm qua cứu tôi nên tôi mới móm ch hắn ăn á nha
Hắn uống thuốc xong thì lăn đùng ra ngủ, chưa đâu hắn còn quay lại nói với tôi
-Lát sợ ma không dám ngủ thì qua đây ngủ với tao
Hắn xè cái mền ra vỗ vỗ tấm nệm dày
Đầu tôi thật muốn bốc khói
-Mày biết bệnh điên không?? Nó dễ lây lắm ak. Ngủ đi
Tôi đạp hắn một cái rồi đi làm việc nhà. Nói đi làm việc nhà thế thôi chứ nhà hắn sạch sẽ sẵn rồi, tôi chỉ việc phơi đồ. Đứng trên ban công, nhìn ngắm thành phố về đêm cũng thật đẹp
Tôi vào nhà khởi động laptop của hắn, chà chà cài pass nữa à. Tôi lục lọi mọi thứ tôi biết về hắn để bấm vô mà đều sai. Mò mẫn một lúc tôi thấy quyển nhật kí của hắn. Có rồi pass là 03122003.
Cớ sao tôi lại thấy cái dòng số này quen quen...
Tôi online facebook, trời ơi gần 100 tin nhắn. Phải không vậy, mở ra thì toàn tin nhắn hỏi thăm hắn. Buồn tẻ, tôi lên mạng đọc truyện.Mệt mỏi, gần đến 12h đêm tôi tắt máy đi ngủ. Tôi leo lên giường cố nhắm mắt ngủ mà sao không được.....cái bụng nó cứ kêu mãi
À à, lúc nãy quên ăn tối rồi. Có ai như tôi không vậy, đến chuyện ăn tối cũng quên. Xuống bếp tôi lục đục đồ ăn thì nghe tiếng bước chân. Không lẽ ăn trộm, tôi đi chậm chậm lấy được cái chảo và đứng gần công tắc đèn
Cái bước chân đó chầm chậm đến sau lưng tôi. Tôi thủ thế, tay giơ cái chảo, tay để lên công tắc đèn. Tên đó bước đến giữ tay chầm chảo của tôi rồi ngã nhào đến. Tay kia tôi lập tức bật đèn, giờ tôi mới biết tên đó chính là hắn
-Mày xuống đây làm gì??
Hắn đè lên người tôi nằm dưới sàn
-Uống nước..
-Ngồi dậy đi, nặng quá
May mà không có ai ở nhà,nếu ai nhìn thấy cái tư thế ái mụi của bọn tôi thì phải nghi ngờ. Mặt tôi nóng ran lên, cả thân hình đồ sộ nóng hổi của hắn đè lên người tôi. Có lẽ hắn không kịp phản ứng với câu nói của tôi lúc nãy. Tôi lấy tay đẩy hắn ra thì bị trượt khiến hắn một lần nữa đè xuống người tôi. Thân thể đó cứ cựa quậy, tôi không thể chịu nổi, đầu hắn đặt ngay ngực tôi. Tôi chỉ biết khóc trong lòng. Tay một lần nữa đưa lên vỗ vỗ vai hắn
-Duy, ngồi dậy. Tao nhột
-Tao không còn sức...
Hắn thều thào
Sử dụng sức lực cuối cùng tôi đẩy hắn thật mạnh và thành công. Tôi đỡ hắn lên ghế rồi rót nước cho hắn
-Nước nè, uống đi...ngoáp...
Buồn ngủ quá, cũng đã 12h đêm rồi. May mà ngày mai là chủ nhật tôi có thể ngủ bù
Hắn uống xong ly nước, mắt cũng đã mở ra được, tôi cúi người nhìn con mắt sưng húp của hắn mà cười
-Trời ạ!! Haha
-Cười gì chứ, ai thay đồ cho tao vậy??
Tôi hơi ngượng
-còn ai nữa
Hắn lấy tay che lại bộ ngực rắn chắc
-Tao chưa thấy gì hết
-Biến thái
Tại sao hắn lại nói ân nhân cứu hắn là biến thái nhỉ?? Thật muốn đạp cho hắn chết
-Không biết ai là biến thái đấy. Lúc nãy mày ngã đè lên ngự..c...
Nói đến đó tôi thấy mặt hắn đỏ lên... mặt tôi cũng nóng ran
Hắn vờ đi, kéo ghế đứng dậy định bước đi thì lại loạng choạng
-Đi không được thì để tao dìu cho..còn bày đặt
Tôi chanh chua hết sức
-ai nói không được
Nói rồi hắn bế xốc tôi lên rồi ném tôi lên giường
-Làm gì vậy??
-Đi ngủ
-Tao với mày ngủ riêng
-Mày không sợ ma hả?
-...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.