Những suy tư trầm lặng hồi lâu của mình cũng được kích động lên rồi.
“ Uh, rất vui!” Lam Ninh gật đầu liên tiếp, cô ngẩng đầu lên, giơ hai tay lên nhún nhảy hân hoan, giống như đang được cưỡi ngựa thật vậy.
Ánh mắt dịu dàng của Dạ Thiên Kỳ chăm chú nhìn theo, phút chốc đã bị vẻ đẹp thuần khiết của cô ấy làm cho sững sờ.
Lam Ninh, không ngờ lại là tên trộm xinh đẹp đáng yêu như thế.
Đằng sau vẻ mạnh mẽ bình tĩnh thường ngày, lại là một cô gái cá tính đáng yêu ngây thơ, Dạ Thiên Kỳ không thể không thừa nhận, dù cho ở khía cạnh nào, đều khuấy động bản thân mình, không giống những người con gái yểu điệu khác, cô ấy giống như một con gió mát tự nhiên, khiến mình cảm thấy nhẹ nhóm, tâm trạng cũng thay đổi theo!
Cô ấy là một người con gái rất đơn thuần rất đáng yêu, thực ra vẻ đáng yêu của cô ấy cũng không kém gì Nhụy Tử.
Anh ấy chìm vào trong suy nghĩ miên man, cho đến khi có một bàn tay huơ huơ trước mặt anh ấy, anh ấy mới sực tỉnh.......
“ Anh sao thế? Tiểu Dạ?” Lam Ninh thấy lạ hỏi.
Dáng vẻ của Dạ Thiên Kỳ có chút gì thất thần, không tập trung cho nên cô cảm thấy hết sức kỳ lạ.
“ Này, Tiểu Dạ, anh không phải say rồi đấy chứ? Say ngựa gỗ rồi?” Lam Ninh tò mò hỏi.
Khóe miệng Dạ Thiên Kỳ khẽ nhếch lên, không nói câu gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trên má cô.
Lam Ninh có thể nghe tiếng nhịp đập trái tim mình, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535494/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.