Sáng ngày hôm sau, khi Lam Ninh tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trên giường, thấy hơi khó hiểu, là mình tự bò về giường ngủ sao?
Thôi kệ vậy?
Lam Ninh vệ sinh cá nhân xong xuôi, xuống dưới lầu, nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đang ngồi ung dung ở phòng ăn dùng bữa sáng.
Lam Ninh nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, hơi có chút ngại, cô rất sợ Dạ Thiên Kỳ còn giận mình chuyện tối qua vì đã làm vỡ chiếc gạt tàn của anh ấy.
Cô hơi rụt rè định đi lên.
Nhưng Dạ Thiên Kỳ đã nhìn thấy cô, anh vừa uống sữa vừa bình thản nói: “ Xuống đi, nhìn thấy cô rồi?”
Lam Ninh đành phải ngồi đối diện Dạ Thiên Kỳ, cô ngập ngừng nói: “ Tiểu Dạ, ngại quá, tôi thật không cố ý, thực ra nếu không phải đột nhiên anh lên tiếng, tôi cũng không trượt tay mà làm rơi vỡ chiếc gạt tàn đó, thôi thì, tôi không viện cớ cho mình nữa, vẫn là tôi sai, tôi thật là…..tôi biết tội mình đáng chết. Tiểu Dạ, tôi nói được làm được, anh thích gạt tàn thuốc kiểu gì, tôi sẽ đền cho anh, dù cho là gạt tàn vàng hay gạt tàn bạc, chỉ cần anh muốn, tôi chắc chắn tìm được cho anh, dù cho trộm cũng trộm về, tôi biết chiếc gạt tàn đó có đia vị rất lớn trong lòng anh, tôi không có cách nào bù đắp….nhưng tôi đã cố hết sức của mình rồi, Tiểu Dạ, không ai nỡ giết người biết quay đầu lại! Anh tha thứ cho tôi nhé, coi tôi như một quả bom, xì cái là hết đi!”
Cô không ngừng chắp tay xin xỏ, ý là tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535493/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.