“ Anh tặng tôi nhiều đồ như thế, tôi cũng tặng anh một món quà, mang lại bình an.” Lam Ninh cười nói.
Cô vừa nói vừa vòng chiếc dây chuyền đó vào cổ của Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ đưa tay ngăn lại, bình thản nói: “ Đặt ở đó đi, đàn ông đeo dây chuyền gì chứ? Tôi không thích!”
Bàn tay nhỏ bé của Lam Ninh và sợi dây chuyền ngọc phỉ thúy lung linh sáng lấp lánh đó ngượng ngùng dừng ở trong không trung.
“ Anh không thích.....được rồi, thế thì tôi đặt ở đây, bao giờ anh thích đeo thì đeo sau.” Giọng nói của cô có chút thất vọng, vẫn nghĩ rằng Dạ Thiên Kỳ sẽ thích, đây là món quà mình tỉ mỉ chọn mà!
“ Đặt ở đó đi.” Dạ Thiên Kỳ bình thản nói, anh thư giãn nhấp một ngụm rượu vang, hôn lễ càng ngày càng gần rồi.
Đợi sau khi kết hôn giả, rời khỏi đây, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
“ Thế thì tôi đặt trong tủ cho anh nhé.” Lam Ninh đi đến, mở cách cửa tủ gỗ tử đàn đó, bên trong Dạ Thiên Kỳ đặt các loại đồ quý giá.
Ồ, đây là cái gì thế?
Khi đặt chiếc hộp trang sức đó vào bên trong, Lam Ninh phát hiện phía dưới cùng của chiếc tủ có một ngăn, đặt một chiếc gạt tàn, nhưng, chiếc gạt tàn này không giống như bình thường, tại hình của nó rất thô ráp và đơn giản, nhưng vừa nhìn là biết được cọ xát nhiều lần, khiến nó rất bóng.
Cô cầm chiếc gạt tàn đó lên, tỉ mỉ xem, lật lại phía dưới, nhìn thấy phần dưới đáy chiếc gạt tàn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535492/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.