“ Tại vì vui mà, sắp được ăn những món mà tôi yêu thích, thịt dê, rau cuốn, đậu phụ nhúng, tôi đương nhiên vui rồi, cho nên tôi dùng ánh mắt chân thành tình cảm đó nhìn anh, chính là cảm ơn anh vì có thể để tôi ăn một bữa no.” Lam Ninh cười nói.
“ Ai ya, nếu như cô ăn no, liệu có làm tôi phá sản không?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ Anh biến đi, tôi làm gì ăn khỏe thế chứ?” Lam Ninh đưa tay nhéo nhẹ vào cánh tay Dạ Thiên Kỳ một cái.
“ Cô đương nhiên ăn được, trình độ ăn của cô không kém gì Nhụy Nhụy.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Anh không kìm được cười phá lên, Lam Ninh cũng cười lên.
Trên xe đầy ắp tiếng cười, bầu không khí tươi đẹp này đột khiên khiến Dạ Thiên Kỳ hơi xúc động.
Có lẽ, khi cuộc sống tiếp tục trôi đi như thế, cũng đã là rất tuyệt rồi.
Anh ngoảnh đầu sang nhìn, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Lam Ninh, trên khuôn mặt là nét thanh xuân phơi phới và thuần khiết, khiến Dạ Thiên Kỳ suýt nữa vì mải mê nhìn mà đâm vào đuôi xe phía trước.
Tại vì phanh gấp, đầu của Lam Ninh đập một cái, đau đến nỗi nước mắt sắp trào ra.
“ Đau lắm không? Tôi xem nào, có đỏ không?” Dạ Thiên Kỳ dừng xe lại, vội giữ đầu của Lam Ninh, nhìn xem trán cô ấy có vết đỏ không, trong mắt mang đầy vẻ lo lắng.
Lam Ninh lập tức cảm thấy đau đớn như biến mất vậy.
“ Không sao, lát nữa ăn nhiều chút là được.” Lam Ninh ôm đầu cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535495/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.