Tôi cũng cố tình nói: “ Mình càng phải đến, cậu nói như thế, ngày nào mình cũng đến, mình ăn sạch canh nhà cậu, để cậu không có tiền mua nhà nữa, không gả đi được thành ế, hì hì hì.”
“ Ai ya ya hừ, Tô Tư Nhụy, cậu đúng là người phụ nữ tàn nhẫn nhất!” Châu Đình làm mặt xấu với tôi, “ Mình phải báo cáo với Lạc Tổng, nói cậu đi dạo với mình, còn nháy mắt với mấy anh đẹp trai, để Lạc tổng đánh mông, đá đít cậu.”
“ Ha ha ha ha, anh ấy còn lâu mới tin cậu, anh ấy bây giờ chỉ tin mình, tại vì mình là bảo bối tim gan của anh ấy.” Tôi cười nói.
“ Đừng ba hoa nữa, mau về nhà đi, mau về nhà nghỉ ngơi.” Châu Đình cố nói nốt.
“ Được rồi, đi thôi.” Tôi nói với lái xe, lái xe đó gật đầu, rồi chiếc xe thương gia đó mà Lạc Mộ Thâm sắp xếp cho tôi lăn bánh lên đường.
Hì hì, tôi mặc dù không phải minh tinh người mẫu, vậy mà tôi cũng được ngồi trên chiếc xe thương gia hạng sang này rồi.
Xe chạy rất nhanh, tôi nhìn phong cảnh bên ngoài, trước đây tôt phát hiện tôi rất ít khi ngắm phong cảnh, gần như chỉ lướt qua như thế, còn bây giờ, tôi nhìn phong cảnh đường phố xa hoa, ánh đèn năm sáu mày sắc lấp lánh trong đêm, thật sự cảm thấy rất đẹp.
Lúc này, tôi nhìn thấy có sáu bảy chiếc motô Đài Loan xếp thành hàng ở phía bên phải mà xe tôi đi qua.
Tôi liếc nhìn những cậu thanh niên ngồi trên những chiếc xe moto
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535394/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.