Dù sao, tôi nghe nói ở trong thành phố đều có bọn lưu manh, bọn họ tương đối ghét nhà giàu, cũng tương đối hống hách hung hăng.
Bình thường đua xe gì đó, không những trên đường nhìn thấy xe sang gì đó, bọn họ có lúc còn phá phách xe. Tôi nghĩ chắc là do mấy bọn lưu manh này làm thôi.
Sau này có lẽ sẽ không gặp lại nữa, tôi nghĩ tôi không đen đủi đến thế chứ?
“ A Phong sau khi anh đưa tôi về nhà, đem xe đi sửa, lắp lại kính xe như lúc đầu là được rồi. Việc này đừng nói với Lạc tổng, tránh Lạc Tổng phải bận tâm, sau này chúng ta cẩn thận chút, tránh bọn lưu manh như thế ra là được.” Tôi nhẹ nhàng dặn dò hai bảo mẫu và lái xe.
Tôi hơi hối hận, xem ra sau này tôi ra ngoài vẫn nên đi những chiếc xe không quá thu hút ánh mắt người khác, ví dụ một chiếc xe 7 chỗ bình thường chứ không phải chiếc xe thương gia kiểu này.
Bây giờ chiếc xe thương gia hạng sang này, quả thật quá kích thích những tâm hồn tương đối kích động đó?
Phải tránh xa bọn chúng ra!
“ Vâng, cô Tô.” Bọn họ bây giờ nghe lời của tôi.
Chiếc xe thương gia điều chỉnh lại một chút rồi lại lên đường, đưa tôi về nhà. Sau đó, lái xe A Phong mang xe đi sửa ở ga.
Ngồi trong nhà rồi tôi mới yên tâm được, uống một cốc nước hoa quả ép do bảo mẫu làm cho tôi để nén sự kinh sợ lại.
Lạc Mộ Thâm, anh mau về với em đi!
Nói thật, tôi hơi sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535395/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.